“Không phải em không muốn. Em chỉ đang nghĩ đến mẹ anh thôi.” Cố Niệm Chi chống cằm do dự nói: “Nếu bác ấy khỏi bệnh rồi lại nghĩ về những việc đã xảy ra trong những năm qua, cũng không biết bác ấy có chịu nổi không.”
“Mẹ tôi là một người phụ nữ ngoan cường, bà ấy sẽ chịu đựng được thôi.” Hoắc Thiệu Hằng kéo Cố Niệm Chi đứng dậy: “Trần Liệt sắp tới rồi, chúng ta ra ngoài đợi cậu ấy đi.”
Cố Niệm Chi theo Hoắc Thiệu Hằng ra ngoài dinh thự của anh, ngước lên nhìn xung quanh.
Mùa đông ở Đế Đô vẫn luôn rất lạnh, cộng thêm trận tuyết lớn vào đêm Giáng Sinh cho nên suốt mấy hôm nay tuyết vẫn chưa tan hết.
Tuyết đọng loang lổ chỗ đen chỗ trắng trêи nền đất đen sì cũng mang theo một dáng vẻ rất khác. Chắc hẳn ở đây cũng có cài đặt thiết bị kiểm soát nhiệt độ ở dưới mặt đường nên trêи con đường dẫn đến dinh thự không hề có tuyết đọng.
Họ vừa ra ngoài không lâu thì thấy một đoàn xe tiến vào trong.
“Báo cáo Thủ trưởng, Đại tá Trần Liệt đến!”
Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, chắp tay sau lưng đứng bên cạnh Cố Niệm Chi nhìn hàng xe lần lượt dừng lại trêи con đường nhỏ trước cổng dinh thự.
Cửa chiếc xe đầu tiên được mở ra, Trần Liệt xách một cái vali lớn bước xuống xe.
Anh ta vẫn không có gì thay đổi, khuôn mặt tròn tròn, chiếc mũi tròn tròn và đôi mắt tròn tròn. Trần Liệt đeo kính gọng tròn màu đen, dáng người càng tròn trịa hơn, xem ra còn béo hơn cả mấy tháng trước.
Cố Niệm Chi không khỏi vui mừng mở rộng vòng tay, bước tới ôm chầm lấy anh ta: “Anh Trần, thật tuyệt khi được gặp lại anh!”
Trần Liệt mỉm cười, dùng một tay vỗ nhẹ vào lưng cô ấy: “Anh Trần cũng nhớ em lắm, Niệm Chi, em thế nào rồi? Gần đây vẫn ổn cả chứ?”
“Vào trong rồi hàn huyên tiếp.”
Hoắc Thiệu Hằng kéo Cố Niệm Chi lại, quay người đi về phía cửa dinh thự.
Trần Liệt cười hì hì, xách vali đuổi theo, to giọng nói: “Hoắc thiếu! Đây là thái độ nhờ vả người khác của anh đấy à? Tôi và Niệm Chi đã lâu không gặp nhau, ôm nhau một cái thì có sao?! Anh có cần phải quay đít đi thẳng không thèm nói một lời như thế không hả!”
Hoắc Thiệu Hằng liếc xéo anh ta một cái: “Mau chuẩn bị phẫu thuật đi, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”
Trần Liệt bĩu môi, bất mãn nói: “Sao lại không có nhiều thời gian? Anh xem thường y thuật của tôi phải không? Nào nào nào! Chúng ta so bản lĩnh thật sự trêи bàn mổ đi! Tỉ thí xem dao mổ của ai lợi hại hơn!”
Cố Niệm Chi quay lại ngượng ngùng nhìn Trần Liệt, nói: “Anh Trần à, tại sao Hoắc thiếu phải tỉ thí y thuật với anh? Anh có dám tỉ thí kỹ thuật bắn súng với Hoắc thiếu không?”
“Vâng, vâng, vâng! Anh biết trong mắt em chỉ có chú Hoắc của em rồi…” Trần Liệt nháy mắt đầy ẩn ý sâu xa với Hoắc Thiệu Hằng một cái, sau đó mới nhận ra Cố Niệm Chi đã thay đổi cách xưng hô thì ồ lên một tiếng, ngoảnh đầu nhìn cô ấy: “Sao không gọi là chú nữa vậy? Em không sợ bị Hoắc thiếu đánh cho một trận sao?”
“Trước giờ Hoắc thiếu đâu có đánh em.” Khuôn mặt Cố Niệm Chi lộ ra vẻ kiêu ngạo: “Anh Trần à, anh không hiểu được đâu…”
“Phải, phải, phải! Tôi không hiểu, chỉ có hai người hiểu! Tôi chúc hai người “Thân nào cánh phượng bay muôn sắc. Tâm sẵn sừng tê điểm cảm thông”* được chưa?” Trần Liệt nhạy bén nhận ra sự thay đổi trong bầu không khí giữa Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng, không kìm được máu cà khịa trong người mình.
(*) Trích bài “Vô đề” (Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong)- Lý Thương Ẩn
Dịch thơ: Đông A
Quả nhiên, Hoắc Thiệu Hằng thậm chí không thèm nhìn anh ta, vẫn bình tĩnh bước về phía trước, dáng đi thẳng tắp, hoàn toàn không giống trước kia, nghe thấy anh ta trêu chọc như vậy nhất định sẽ lườm một cái, còn cảnh cáo anh ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!