Bà già này nhàn quá rồi đấy, cướp chồng người khác đã đành, còn muốn xen vào cả công việc gia đình của người ta nữa. Cô thực sự muốn kiếm thêm cho bà ta chút việc làm cho đỡ rảnh.
Đôi mắt to tròn của Cố Niệm Chi đảo một vòng rồi lạnh lùng nói với Bạch Cẩn Nghi: “Nhà vật lý Bạch này, bác vẫn nên lo cho bản thân mình trước đi thì hơn.” Cố Niệm Chi ngừng một lát, đợi đến khi mọi người trong phòng khách tập trung vào mình, cô mới chậm rãi nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Cháu đã quyết định sẽ tố cáo Bạch Cẩn Nghi vì không có giấy phép hành nghề đã tiến hành chữa trị cho bệnh nhân và khiến bệnh nhân bị bệnh nặng hơn, cùng với tội cố ý gây thương tích, tội mưu sát không thành và tội phá hoại hôn nhân người khác. Bác cứ đợi nhận được giấy triệu tập của tòa án đi!”
Cô phải nói các tội danh càng nặng càng tốt mới đạt được tác dụng chấn nhϊế͙p͙ tinh thần bà ta, nếu không nhà vật lý Bạch lại cứ nghĩ rằng bà ta là Einstein có thể một tay che trời ấy chứ.
Bạch Cẩn Nghi không để Cố Niệm Chi vào mắt, bà ta nhếch miệng cười: “Cô bé à, nói khoác thì ai cũng biết cả, cháu đừng có chém gió nữa, đến lúc đó không biết ai mới là người mất mặt đâu. Muốn tố cáo tôi sao, trước tiên cháu nên lên mạng tra cho biết nhà họ Bạch tôi đang làm gì đi.”
“Không cần phải lên mạng tra nữa đâu, vì cháu đã sớm kiểm tra hết rồi.” Cố Niệm Chi giữ Tống Cẩm Ninh chặt hơn, liếc Bạch Cẩn Nghi một cái, “Quả thật, các mối quan hệ thông gia, bạn bè của nhà họ Bạch rất nhiều, cháu còn vẽ cả sơ đồ gia tộc nữa mà. Ôi chao ôi, đúng là rối như canh hẹ vậy. Cháu dám đảm bảo rằng, đợi đến lúc tố cáo bác lên tòa, chắc chắn cháu sẽ đích thân lên mạng dùng tên thật để tố cáo tiếp nhà họ Bạch âm mưu lợi dụng mối quan hệ gia tộc để cản trở người thi hành pháp luật! Lúc đó, bác cứ chờ mà đón nhận sự phẫn nộ từ dân chúng bình thường chúng cháu nhé!”
Đối với những gia tộc lớn mạnh như này, có rất nhiều thứ không thể cứ lôi ra trước bàn dân thiên hạ để nói được.
Bất cứ việc gì thu hút chú ý của dư luận xã hội thì chính là lúc mà các mối quan hệ trong nội bộ gia tộc mất đi tác dụng.
“Đến lúc nhà họ Bạch mấy người thí tốt giữ xe thì bác chính là con tốt bất hạnh đó đấy!”
Cố Niệm Chi nhướng mày, nét mặt tươi cười, tay phải làm ra thế như đang rút một khẩu súng rồi nâng lên bắn “biu” một cái về phía Bạch Cẩn Nghi.
Chỉ trong chớp mắt, mặt của Bạch Cẩn Nghi đã biến sắc không biết bao nhiêu lần.
Phải nói rằng, về mặt mê hoặc lòng người thì Cố Niệm Chi chính là nhân tài kiệt xuất.
Chỉ với dăm câu ba điều, cô không chỉ khiến Bạch Cẩn Nghi vì sợ đá thúng đụng nia không thể tiếp tục can thiệp vào bệnh tình của Tống Cẩm Ninh, còn cảnh cáo bà ta đừng nghĩ tới việc lợi dụng thế lực của nhà họ Bạch mà cản trở tiền đồ của Hoắc Thiệu Hằng.
Hơn nữa, hiện nay nhà họ Bạch còn đang phải cụp đuôi mà sống vì việc của Bạch Dư Sinh, Cố Niệm Chi tin rằng với đầu óc tỉnh táo của các bô lão nhà họ Bạch, chắc chắn họ sẽ không làm loạn theo Bạch Cẩn Nghi đâu.
Nếu Hoắc Thiệu Hằng đồng ý, Cố Niệm Chi cũng muốn tố cáo Bạch Cẩn Nghi ra tòa thật, tăng thêm một vụ án mang tính chất nghiên cứu cho cuộc đời nghiên cứu sinh của mình, đồng thời giết gà dọa khỉ, lập uy trong ngành luật.
Quả nhiên sự đe dọa của Cố Niệm rất có tác dụng, phòng khách lặng ngắt như tờ mất một lúc, mọi ánh mắt đều trở nên phức tạp, ngoại trừ Tống Cẩm Ninh.
Đôi mắt bà ấy bỗng hơi tan rã, không thể tập trung chú ý vào bất cứ thứ gì.
Bà ấy đã không ăn gì cả ngày rồi, cơ thể lảo đảo khụy xuống, phải dựa hẳn vào người Cố Niệm Chi mới có thể đứng vững được.
Trong không gian yên lặng, chuông điện thoại di động của Hoắc Thiệu Hằng reo lên.
Anh lấy điện thoại di động ra nhìn thì thấy là Trần Liệt gọi tới, bèn trượt mở để nghe: “… Nhận được tin chưa?”
Trần Liệt ở bên kia điện thoại nghiêm túc hỏi: “Sao lại đẩy lên trước vậy? Không phải nói sau Tết sao?”
“Gặp rồi nói sau, đồ đạc của cậu đã chuyển tới hết chưa?”
“Hầu hết đều sớm đã đến cùng với bác sĩ Diệp rồi nhưng vẫn còn một số bản mẫu và dụng cụ nòng cốt tinh vi là phải đi theo sát sườn với tôi. Anh yên tâm, tôi lên máy bay ngay đây, sẽ không làm hỏng việc của anh đâu.”
Nói xong, Trần Liệt lập tức cúp điện thoại và lên máy bay quân sự mà Âm Thế Hùng, thư ký sinh hoạt của Hoắc Thiệu Hằng đã chuẩn bị sẵn cho anh ta, bay từ thành phố C đến Đế Đô.
Hoắc Thiệu Hằng cất điện thoại đi, vẻ mặt không chút thay đổi giống như vừa nói lời tạm biệt với bạn bè vậy. Không ai có thể biết rằng vì thời khắc này, anh đã lên kế hoạch trong suốt sáu năm. Ngay cả Cố Niệm Chi cũng không nhìn ra được thì người khác càng không thể nhận ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!