“Cô vẫn còn bác Tống này bác Tống nọ được nữa ư?!” Hoắc Gia Lan ngước lên từ trong vòng tay của Bạch Cẩn Nghi, nước mắt giàn giụa nhìn Cố Niệm Chi, “Cô đợi đó, tôi sẽ cho cô xem cái này!” Nói dứt lời, cô ta lập tức rời khỏi Bạch Cẩn Nghi, chạy nhanh lên phòng của mình trêи tầng hai.
Gia đình nhà họ chương ở tầng hai sững sờ nhìn cô ta, ngay cả đôi mắt cũng không dám chớp.
Hoắc Gia Lan lao vào phòng ngủ của mình rồi lại nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cô ta cầm một xấp phong bì màu vàng cũ kỹ trong tay, chiếc phong bì ở trêи cùng có vẻ mới hơn so với số còn lại, dường như được bảo quản rất cẩn thận.
“Cố Niệm Chi, cô đã sẵn sàng chưa? Cô có muốn xem rốt cuộc chuyện này là như thế nào không?”
Hoắc Gia Lan cầm xấp phong bì, nhìn thẳng về phía Hoắc Thiệu Hằng, lại thấy anh ấy vẫn điềm nhiên chút cảm xúc, không chút phản ứng, đứng sau lưng Cố Niệm Chi.
Hoắc Gia Lan cười khẩy, trong lòng thầm tự nhủ, chẳng trách người ta nói là lòng dạ như sắt đá. Liệu có phải do hơn mời năm trong quân đội nên loại người như anh họ cả cũng đã luyện được trái tim cứng rắn như kim cương không? Hay là do anh ấy vốn không có trái tim, cũng không có tình cảm?
Chuyện mất mặt của mẹ anh ấy sắp được công khai trước mặt mọi người rồi, vậy mà anh ấy vẫn thờ ơ không quan tâm như vậy…
Nghĩ đến đây, Hoắc Gia Lan như muốn phát điên.
Nếu bản thân anh còn không quan tâm đến chuyện mất mặt của mẹ mình thì tại sao em phải che giấu nó cho anh chứ?
Cứ để cho mọi người biết bộ mặt thật của ả đàn bà đê tiện đó đi…
Cố Niệm Chi nhìn chằm chằm vào xấp phong bì trong tay Hoắc Gia Lan rồi lại ngước nhìn Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, không ngăn cản cũng không khuyến khích, chỉ dửng dưng đứng sang một bên, như thể tất cả những điều này đều không liên quan đến anh vậy.
Trong lòng Cố Niệm Chi thoáng đập thịch một cái, lẽ nào giữa Hoắc Thiệu Hằng và mẹ anh ấy còn có khúc mắc gì đó?
Cô không nói thêm lời nào, cầm lấy xấp phong bì từ tay của Hoắc Gia Lan, nghiêng đầu nói, “Vậy để tôi xem xem còn có chuyện bí ẩn gì ghê gớm…”
Cô rút chiếc phong bì được bảo quản cẩn thận nhất ở trêи cùng ra, mở phong bì, nhìn thấy bên trong chỉ có một tờ giấy in hoa, bên trêи viết hai câu: “Gạt lệ, trả ngọc chàng thôi. Tiếc không gặp gỡ đương thời còn son.” Bên dưới là chữ ký “Cẩm Ninh” được viết theo kiểu chữ khải cực kì xinh xắn.
Cố Niệm Chi bỗng biến sắc.
Những chiếc phong bì còn lại trong tay cô giống như một ngọn lửa cháy rừng rực vậy.
“Sao thế? Sợ rồi à?” Hoắc Gia Lan nhếch mép, giang tay ra quay một vòng như đang múa ba-lê trong phòng khách, “Nhìn xem, giấy không gói được lửa. Chuyện gì cần phải lộ ra rồi cũng sẽ bị lộ thôi.”
Cố Niệm Chi lại một lần nữa nhìn sang Hoắc Thiệu Hằng, nhưng lần này Hoắc Thiệu Hằng lại nhìn đi chỗ khác. Nét mặt anh ấy vẫn rất bình thản, đến cả yết hầu cũng vẫn chuyển động trêи dưới rất bình thường.
Có thể thấy rằng kĩ năng kiềm chế tâm trạng của Hoắc Thiệu Hằng đã đạt đến một tầm cao mới rồi.
Trái tim của Cố Niệm Chi cũng theo đó mà bình tĩnh lại. Cô lấy một vài bức thư từ những chiếc phong bì còn lại ra để xem.
Thì ra là mấy bức thư tình, ký tên là “Hoắc Quan Nguyên”.
Bố của Hoắc Thiệu Hằng tên là Hoắc Quan Thần, vậy Hoắc Quan Nguyên này là…?
Thấy Cố Niệm Chi nhìn vào chữ ký, Hoắc Gia Lan không thể nhịn được cười, “Vâng, Hoắc Quan Nguyên đó là người bố thân yêu của tôi đấy… Ha ha ha ha… Tôi chỉ ước gì ông ấy đã đốt hết những lá thư không thể để người khác biết này trước khi chết! Như vậy, cũng sẽ không để mẹ tôi phát hiện ra sau khi ông ấy đã ra đi…”
Cố Niệm Chi nhíu mày nhìn Hoắc Gia Lan, “Mẹ cô phát hiện ra sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!