Nếu là một cô gái bình thường, khi nghe những lời này của họ, có lẽ nhiều nhất chỉ dám mắng họ vài câu trong lòng chứ không dám làm to chuyện.
Nhưng họ đã chọc nhầm đối tượng rồi, từ xưa đến nay, Cố Niệm Chi chưa bao giờ là một quả hồng nhũn cả. Cô đang buồn rầu vì không tìm được cơ hội để thay đổi tình trạng của Tống Cẩm Ninh, giờ phút này cô nhìn thấy một cơ hội cực tốt được đưa đến trước mặt, trong đầu lập tức nảy ra một kế sách.
Cô liền òa khóc, đùng đùng chạy về phía phòng bếp, bổ nhào vào trong lòng Hoắc Thiệu Hằng, giậm chân nói: “Hoắc thiếu! Bọn họ đuổi em đi kìa! Em không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa! Em muốn về nhà! Em muốn về nhà!”
Chuyện vừa rồi ở bên ngoài Hoắc Thiệu Hằng ở trong phòng bếp nhỏ nghe rõ mồn một, chẳng qua anh lười ra mặt mà thôi.
Nếu mấy người giúp việc này không nghe lời thì đuổi luôn là được, anh không muốn phí sức với mấy chuyện như vậy.
Nhưng thấy Cố Niệm Chi vừa khóc vừa làm loạn lên thế này, anh biết sự việc không bình thường.
“Niệm Chi…” Anh đẩy cô ra, cau mày hỏi, “Sao thế?”
“Hoắc thiếu cũng nghe bọn họ nói rồi đúng không? Làm sao em dám ở lại đây nữa chứ?Hôm nay em phải nói, ở cái nhà này, có bọn họ thì không có em, có em thì không có bọn họ!”
Cố Niệm Chi lại bổ nhào vào lòng Hoắc Thiệu Hằng lần nữa, khóc đến kinh thiên động địa, cô vừa khóc vừa véo eo Hoắc Thiệu Hằng một cái.
Hoắc Thiệu Hằng cạn lời với cô.
Tống Cẩm Ninh nghe thấy tiếng cãi nhau ồn ào bên ngoài, không biết chuyện gì xảy ra, liền chạy vội ra ngoài, nhìn thấy hai người phụ nữ trung niên sắc mặt rất khó coi đang đứng ở phòng khách, vội hỏi khẽ: “Các cô là ai? Xảy ra chuyện gì thế?”
Chị Hình và chị Vưu đã chăm sóc cho Tống Cẩm Ninh năm, sáu năm nay rồi, biết bà mắc bệnh sang hôm nay là quên ngay sự việc của ngày hôm qua nên vội giới thiệu với bà: “Bà Tống, tôi là chị Hình, cô ấy là chị Vưu.”
Tống Cẩm Ninh nhíu mày, “Tôi vẫn chưa kết hôn mà, sao lại gọi bà gì chứ? Các cô tới đây làm gì? Sao lại cãi nhau với khách của tôi?”
Chị Hình và chị Vưu ngẩn người ra, trao đổi ánh mắt với nhau, vội nói: “Bà Tống, bọn tôi chính là người cô cả thuê đến để chăm sóc bà. Xin hỏi hôm nay bà đã ăn sáng chưa?”
Mỗi buổi sáng bọn họ luôn giới thiệu bản thân như thế này một lần nên bản thân họ đã quen rồi.
Bình thường, lúc này Tống Cẩm Ninh sẽ không hỏi nữa.
Dù sao ngày nào bà ấy cũng ngẩn ngẩn ngơ ngơ không phải ở phòng ngủ thì là ở phòng khách, họ đã quen lâu rồi. Họ cũng không nói chuyện với bà, mà chỉ coi bà là một món đồ sứ đẹp đẽ, giữ gìn cẩn thận là được, không cần coi bà là người.
Nhưng họ không ngờ hôm nay Tống Cẩm Ninh lại trách mắng họ không được cãi nhau với khách của bà ấy.
Hai người chị Hình và chị Vưu thấy hơi mất mặt, nhếch miệng, rất khinh thường nói thầm: “Hết người này đến người khác đều tự cho mình là chủ nhân của cái nhà này, còn chưa biết có đủ tư cách hay không đâu.”
Họ biết Hoắc Quan Thần đã ly hôn với Tống Cẩm Ninh, nhưng vì Hoắc Quan Thần tốt bụng, thấy Tống Cẩm Ninh bệnh quá nặng mới không để bà dọn ra ngoài, chứ thật ra, chờ đến khi Hoắc Quan Thần tái hôn, bà chủ mới đến ở, Tống Cẩm Ninh này không muốn đi cũng phải đi. Cho nên, Chị Hình và chị Vưu chưa bao giờ thật sự coi Tống Cẩm Ninh là bà chủ của cái nhà này.
***
Hoắc Thiệu Hằng cúi đầu nhìn Cố Niệm Chi, “Em muốn làm cái gì thế?”
Cố Niệm Chi nháy mắt ra hiệu với anh, “Hoắc thiếu là chủ cái nhà này đúng không?”
“Em muốn đuổi họ đi à?” Sắc mặt Hoắc Thiệu Hằng không chút cảm xúc, lấy khăn giấy trêи bàn ăn lau nước mắt cho cô, “Cũng đâu cần khóc đến mức này chứ?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!