“Được rồi, đừng có đung đưa nữa. Mau ra ăn cơm đi! Ăn xong rồi chúng ta về nhà.”
Hoắc Thiệu Hằng đưa tay kéo cô dậy.
Cô thuận thế bổ nhào về phía trước, nhào vào trong lòng Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng cứng người. Anh cảm thấy sau khi tỉnh dậy, Cố Niệm Chi vẫn có gì đó không giống lúc trước.
Cố Niệm Chi mỉm cười, hai cánh tay thuận thế vòng qua ôm eo Hoắc Thiệu Hằng, sau đó buông ra ngay lập tức, chống vào tường đi ra ngoài.
Mặc dù cô đi đứng xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng cũng chưa đến nỗi sắp ngã.
Đi ra khỏi căn phòng đơn, cô nhìn thấy bên ngoài có hai cái bàn.
Lần này đàn ông ngồi một bàn, phụ nữ ngồi một bàn. Vì lần này mọi người ăn đồ ăn kết hợp với Đông dược, món dược thiện của phụ nữ và đàn ông không giống nhau nên phải chia bàn.
Lúc ăn cơm, Cố Niệm Chi và nhóm chị Thôi nhỏ, Tiết Hân Nhiên cùng Quách Huệ Ninh phát hiện ra rượu họ đang uống là rượu vang.
“Niệm Chi à, mùi vị của chai Lafite 82 năm này cũng không tệ lắm đâu.” Quách Huệ Ninh rót cho Cố Niệm Chi một ly vơi, “Chị thích vị ngọt nồng này lắm!”
Sáng nay, Cố Niệm Chi vừa uống rượu Mao Đài, là một loại rượu trắng, bây giờ lại uống rượu vang. Lúc đầu cô muốn từ chối nhưng thấy chị Thôi nhỏ và Tiết Hân Nhiên đều rất hào hứng, hơn nữa, mấy người đàn ông đang chăm chú nói chuyện riêng của họ, cũng không có Hoắc Thiệu Hằng ở bên cạnh cản cô uống rượu, cô đành cắn răng uống luôn.
Quả nhiên rượu trắng mà cô uống buổi sáng còn chưa tan hết, giờ lại hòa lẫn cùng với rượu vang mất rồi.
Cuối cùng khi Hoắc Thiệu Hằng phát hiện ra tình hình bên này, bảo cô đừng uống nữa thì cô đã say mèm còn hơn cả buổi sáng rồi còn đâu.
Chị Thôi nhỏ và Tiết Hân Nhiên vô cùng khó xử, vội nói: “Là lỗi của chúng tôi, không ngờ tửu lượng của Tiểu Cố lại kém như vậy.”
Lúc nãy, Quách Huệ Ninh ép rượu rất nhiệt tình bây giờ chỉ dám núp ở bên cạnh không nói tiếng nào.
“Vấn đề không phải là tửu lượng kém mà uống lẫn cả rượu trắng và rượu vang thượng hạng thì kể cả đàn ông có tửu lượng tốt cũng không chịu được.”
Tiết Tịnh Giang thở dài, bảo người đun canh giải rượu cho Cố Niệm Chi.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn đồng hồ, cũng sắp sáu giờ rồi. Anh ôm Cố Niệm Chi vào lòng, nói: “Không sao đâu, tôi đưa cô ấy về nhà đây. Hôm nay chúng tôi đi cả ngày trời, cũng đến giờ về rồi.”
Vốn là anh và Cố Niệm Chi cùng ra ngoài để mua đồ cho Tống Cẩm Ninh mẹ anh, cuối cùng lại thành ra đi la cà cả ngày.
Hơn nữa, lúc này anh uống nhiều rượu nên cũng không lái xe được, đành phải gọi điện thoại cho Phạm Kiến, bảo anh ta đến bãi đậu xe dưới quảng trường Trại Ngang để đón họ.
Hiện giờ Cố Niệm Chi đã hoàn toàn say khướt rồi.
Cô không nhớ rõ mình lên xe bằng cách nào, về nhà bằng cách nào nữa.
Cô chỉ nhớ, trong gió đêm se sắt, cô co mình rúc vào trong một lồng ngực rất ấm áp. Suy nghĩ trước đó bị ngắt quãng vì giấc ngủ lúc này lại bắt đầu được nối lại.
Trong men say, Cố Niệm Chi nhớ ra lúc chiều cô và Hoắc Thiệu Hằng còn đang nói dở chuyện.
Hoắc Thiệu Hằng ôm vai cô, đưa cô vào căn phòng khép kín của mình ở tầng một.
Cố Niệm Chi vịn vào cánh tay của anh, ngà ngà say nói: “Hoắc thiếu à, có phải chú muốn biết người cháu thích là ai không? Cháu nhớ chú có hỏi cháu mà…”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!