Yêu Cơ thoáng yên lặng, sau đó ngó di động, lại đặt bên tai: “Là bạn học của Cố Niệm Chi đấy à? Không phải chứ? Ai lại từ chối một cô gái như em được?! Chắc chắn anh ta mù rồi!”
“Chị nói nhỏ chút đi!” Cố Niệm Chi cảm thấy giọng của Yêu Cơ không cần bật loa cũng khiến người ngoài nghe thấy, vội vàng che di động, nói: “Đừng lớn tiếng như vậy!”
“Được, được, được, chị nói nhỏ.” Yêu Cơ dừng một lát: “Làm sao em biết anh ta sẽ không thích em? Em đã bày tỏ với anh ta rồi à?”
“Đương nhiên là không rồi.”
Mặt Cố Niệm Chi đỏ bừng như máu, làm sao cô dám chứ?!
“Vậy à, không ngờ Niệm Chi của chúng ta lại yêu thầm cơ đấy…” Yêu Cơ cười trêu ghẹo cô, cuối cùng nói: “Có điều, chị cảm thấy em nên cho anh ta biết em thích anh ta…”
“Không được đâu.” Cố Niệm Chi phản đối theo bản năng: “Em sợ nói rồi, còn không cả làm bạn được nữa ấy.”
Nếu bị từ chối, cô sẽ không còn mặt mũi nào ở lại bên cạnh anh nữa.
“Ặc, nếu không thì thế này, em thả thính anh ta đi.” Yêu Cơ vung tay lên: “Chị dạy em mấy chiêu cua trai, nhất định sẽ tóm được anh ta thôi!”
“Thả… thả thính á?! Em không làm được, em không biết đâu, em không muốn quá chủ động…”
Cố Niệm Chi cực kì ngại ngùng nói, bàn tay vô thức níu chặt tàu lá của cây chuối tiêu bên cạnh.
Cô cũng không lạ gì với hai chữ “thả thính” này, trong hai năm sống ở ký túc xá Đại học, cô cũng đã được tiếp xúc với không ít thứ.
Sở dĩ Yêu Cơ được gọi là Yêu Cơ bởi vì cô ấy nổi tiếng là cao thủ thả thính của khoa Luật Đại học C. Người đàn ông mà cô ấy đã muốn thả thính thì không thể nào thoát khỏi bàn tay cô ấy được.
“Niệm Chi à, cái này thì em sai rồi. Thả thính không phải là chủ động, càng không phải là cọc đi tìm trâu.” Nói đến sở trường của mình, Yêu Cơ lập tức hăng hái hẳn lên: “Mục đích của việc thả thính là để thu hút sự chú ý của đối phương khiến anh ta có tình cảm với em, sau đó theo đuổi em. Bởi vậy, phong thái của em phải xinh đẹp, phải kín đáo, không thể nóng vội được. Biết tiến biết lùi như vậy thì đến lúc đối phương có từ chối cũng sẽ không đến mức không cả làm bạn được, hiểu chưa?”
“Hả? Vậy cũng được sao?!”
Cố Niệm Chi chỉ cảm thấy như mình vừa mở được cánh cửa của thế giới mới vậy. Trong lòng cô hơi căng thẳng, xoẹt một tiếng, một góc lớn của tàu lá chuối bị cô xé luôn xuống.
“Đương nhiên, chứ em nghĩ chị làm thế nào để mà mọi việc đều suôn sẻ, thuận lợi như vậy, rồi có được cái danh hiệu “Yêu Cơ” tối cao này hả?”
Yêu Cơ cười hơi ngông cuồng, nếu như những kẻ quỳ dưới váy cô ấy mà nhìn thấy, chắc chắn sẽ cảm thấy mình bị mù mắt rồi. Một yêu tinh quyến rũ, gợi cảm như cô ấy, sao có thể cười phóng khoáng như vậy được chứ.
“Vậy chị thả thính như thế nào ạ?” Cố Niệm Chi cảm thấy khá thú vị, lấy hết sức lực của một cô bé ham học ra, thề rằng phải cố gắng hết sức để nghiên cứu môn “Kỹ năng thả thính này.”
Yêu Cơ dựa vào đầu giường của mình, cười rung cả người: “Chuyện này ấy à, một nửa dựa vào khả năng thẩm thấu của em, một nửa dựa vào năng khiếu. Sư phụ đưa đường dẫn lối, nhưng tu hành lại là ở bản thân. Có điều, Niệm Chi em vốn dĩ học cái gì cũng đều nhanh cả, chị tin ở em!”
“Chị nói đi mà!” Cố Niệm Chi sốt ruột: “Đừng tán gẫu linh tinh nữa!”
***
Trên hành lang ngoài cửa nhà ấm thủy tinh, Hoắc Thiệu Hằng châm một điếu thuốc, lặng lẽ đứng hút.
Tuy giọng nói của Cố Niệm Chi không lớn lắm, nhưng vừa khéo nơi này lại rất yên tĩnh, hơn nữa không có ai đến, Hoắc Thiệu Hằng dựa lên vách tường trơn nhẵn của phòng kín cũng nghe được đến tám, chín phần.
Trên mặt anh cũng không có biểu cảm gì, làn khói trắng thỉnh thoảng nhả như màn sương dày đặc che phủ khuôn mặt anh, chỉ có đôi mắt đen nhánh như ngọc lóe lên ánh sáng âm u không rõ.
***
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!