Dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên của cô cũng như cảm hóa được sang Tống Cẩm Ninh vậy, bà bước lại gần, hỏi: “Cháu đói thật sao?”
“Vâng, cháu đói lắm, đói lắm ấy!” Cố Niệm Chi cầm tay của bà rồi dẫn tới cửa nhỏ bên kia, hỏi: “Đây là phòng bếp của bác ạ?”
Nơi này là một phòng bếp rất đơn sơ, ở mặt quầy bếp chỉ có một cái bếp đơn đang đun một nồi cháo trắng, mùi thơm nức mũi là từ trong nồi cháo này bay ra.
Cố Niệm Chi cúi đầu nhìn một cái, lại không nhịn được mà nuốt nước miếng. Nồi cháo này được nấu rất ngon, hạt gạo hầu như đều nhừ cả, thế nhưng vẫn không nát, cũng không nhão thành nước.
Dáng vẻ thèm thuồng của cô làm Tống Cẩm Ninh bật cười. Bà cầm muôi múc cho cô một bát: “Đói thì ăn đi, trong nồi vẫn còn đó.” Nói xong, bà quay đầu nhìn Hoắc Thiệu Hằng, sợ sệt nhỏ giọng nói: “Cậu… cậu có muốn ăn không?”
Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu.
Tống Cẩm Ninh vội vàng múc cho anh một bát nữa.
Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng ngồi đối diện bên bàn ăn của phòng bếp nhỏ cùng húp cháo.
Nồi cháo này được nấu rất đúng độ, dầu từ hạt gạo tiết ra, vừa mềm vừa quyện, hương thơm tự nhiên của gạo đều hòa vào trong cháo. Không cần thêm gia vị, chỉ dựa vào chất lượng gạo và tay nghề nấu nướng đã đủ làm cho nồi cháo này trở thành cháo ngon thượng hạng rồi.
Cố Niệm Chi ăn một bát vẫn thấy không đủ, lại ăn thêm bát nữa, ăn đến mức nồi cháo nhỏ của Tống Cẩm Ninh sắp cạn sạch.
“Ơ? Cháu xin lỗi bác Hoắc, lẽ ra cháu phải để phần cho bác một chút…”
Cố Niệm Chi cực kì ngượng ngùng nói.
Hai bát cháo này là món ngon nhất mà cô được ăn trong suốt hai ngày qua, cũng là thứ khiến cô ăn no thực sự.
Tống Cẩm Ninh cười rất vui vẻ, thuận miệng nói: “Không sao, không sao, cô thích ăn là được rồi! Tôi vẫn còn đồ ăn, món này là tôi làm riêng cho cô mà.”
“Đó! Cháu đã nói mà! Thực sự thì bác vẫn nhớ điều mà bác đã nói hôm qua đấy chứ!” Cố Niệm Chi vui vẻ, ôm cánh tay Tống Cẩm Ninh: “Hay là như vậy đi, cháu đã ăn đồ bác làm rồi, hôm nay cháu cũng nấu cho bác một bữa, được không ạ?”
Tống Cẩm Ninh gật đầu lia lịa: “Được được, cô biết làm món gì?”
Trên thực tế, Cố Niệm Chi không biết làm cái gì cả, chỉ biết nấu mì ăn liền mà thôi…
Đương nhiên Hoắc Thiệu Hằng sẽ không để cho cô nấu mì ăn liền cho mẹ mình ăn rồi. Nghe vậy, anh liếc nhìn cô một cái rồi nói: “Cháu và… mẹ ra ngoài đi, để tôi làm!”
Hoắc Thiệu Hằng muốn tự mình xuống bếp sao?
Cố Niệm Chi vô cùng kϊƈɦ động, lần cuối cùng cô được ăn đồ do đích thân anh nấu là vào năm mười hai tuổi, khi vừa đi theo anh.
Sau này, nơi ăn cơm của cô là tại nhà ăn của doanh trại quân đội, mặc dù cũng là thức ăn chuyên cung cấp cho sĩ quan cấp tướng, nhưng mà đều được nấu trong nồi lớn, không ngon bằng mấy món do Hoắc Thiệu Hằng làm.
“Bác Hoắc ơi, chúng ta mau ra ngoài đi, ở đây chật chội quá, chú Hoắc không xoay người được đâu.”
Cố Niệm Chi rất vui vẻ dỗ dành Tống Cẩm Ninh ra ngoài.
Hai người đi ra phòng khách, tiếp tục vui vẻ nói về những chủ đề mà cả hai đều cảm thấy thú vị như quần áo, giày, túi xách như hai người bạn.
Càng nói chuyện nhiều với Tống Cẩm Ninh, Cố Niệm Chi càng chắc chắn ký ức của Tống Cẩm Ninh thực sự dừng lại khi bà mười tám tuổi, cách hiện tại gần ba mươi năm.
Những thương hiệu mà bà quen thuộc đều đã không còn tồn tại, mà những thương hiệu mới xuất hiện thì bà cũng không biết chúng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!