Thấy cô vẫn đứng đó, một tay Hoắc Thiệu Hằng xách vali của cô lên, một tay thì đỡ cánh tay cô, đưa cô vào phòng ngủ chính của mình.
Anh đặt vali xuống, kéo Cố Niệm Chi tới cạnh giường: “Đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ đi!”
“Nhưng mà cháu đã nhìn thấy thật đó, không phải nằm mơ.”
Cố Niệm Chi ngẩng đầu lên, nắm lấy cổ tay Hoắc Thiệu Hằng: “… Hơn nữa, sau khi cháu chạy ra ngoài, có người đã vào phòng ngủ của cháu.”
“Sao cháu biết?”
“Vì ga trải giường của cháu quá phẳng phiu.” Toàn thân Cố Niệm Chi vẫn còn đang run rẩy, khi nói chuyện còn hơi đứt quãng: “… Cháu đã bật dậy ngay từ trên giường, hoàn toàn không quay lại chỉnh ga giường. Nhưng vừa rồi lúc mới vào thì chú Hoắc cũng thấy rồi đấy, chăn trên giường được phủ rất chỉnh tề, chỉ vén một góc lên. Cháu nhớ lúc đó cháu dậy rất vội vã nên khi chạy ra ngoài cũng đã kéo một nửa chăn xuống đất rồi.”
Hoắc Thiệu Hằng vẫn nhìn cô, yên lặng nghe cô nói chuyện. Đôi mắt của anh đen như ngọc, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, tựa hồ hiểu hết mọi chuyện nhưng lại giống như không hề quan tâm.
Chờ cô nói xong, Hoắc Thiệu Hằng mới đi qua người cô, cúi người hất chăn trên giường ra, thấy chăn trên giường của mình có hơi nhăn nhúm bừa bộn. Đúng vậy, đây mới là dáng vẻ của việc dậy quá vội vàng. Đúng là giường của Cố Niệm Chi đã bị người khác chỉnh trang lại.
Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên đặt cô nằm lên giường, đắp kín chăn lại: “Ngoan, ngủ đi!”
Cố Niệm Chi đành phải nhắm mắt lại, cảm nhận được Hoắc Thiệu Hằng rời khỏi phòng ngủ, tắt đèn trước cửa rồi bước ra ngoài.
Sau khi anh đi, Cố Niệm Chi mới mở mắt ra trong bóng tối.
Nếu ngủ một mình, cô có thói quen bật một ngọn đèn ngủ lên, chứ nếu tối hẳn như thế này, cô không tài nào ngủ một mình được.
Cô lăn qua lộn lại trên giường cả buổi nhưng vẫn không ngủ nổi, hơn nữa còn cảm thấy hơi sợ hãi.
Cố Niệm Chi cũng không thể hiểu được tại sao đêm đầu tiên của cô ở nhà họ Hoắc lại gặp phải chuyện như vậy.
Nhớ lại dáng vẻ của người phụ nữ mặc áo trắng kia, cô cứ cảm thấy hơi quen quen.
Khả năng ghi nhớ của cô rất tốt, gần như là gặp rồi thì không bao giờ quên. Vừa rồi, chỉ nhìn thoáng qua một cái trong ánh sáng u ám đó, nhưng cô vẫn nhớ rõ một vài đặc điểm điển hình trên gương mặt của người phụ nữ kia.
Ví dụ như đôi mắt của cô ta là mắt phượng nhỏ dài, lông mi rất dày, vì cô vẫn nhớ rõ lúc cô ta cụp mắt nhìn về phía mình, đôi mắt ấy giống như có đường viền mắt vậy. Sống mũi cao thẳng, nhỏ xinh, đường nét rất tinh tế. Hình dáng đôi môi cũng rất đẹp, làn da hẳn là rất trắng, bởi vì dưới ánh đèn mờ như thế mà Cố Niệm Chi vẫn cảm thấy cô ta trắng như tuyết vậy, đẹp đến không thể nói thành lời. Trên mặt cô ta dường như còn có vẻ sợ hãi, nhưng cũng có cả phần tò mò.
Lúc cô ta vươn tay về phía cô, chắc cũng không phải có ý gì xấu đâu nhỉ? Cố Niệm Chi lại trở người trên giường, thật sự không thể ngủ nổi. Cuối cùng cô ngồi dậy, đấm vào đệm giường đầy bất lực rồi ôm đầu ngẩn người.
Hoắc Thiệu Hằng nằm trong phòng ngủ phụ cũng chưa ngủ được. Anh có thể nghe thấy từng âm thanh nhỏ nhất vang lên ở phòng cách vách vì anh vẫn chưa đóng cửa.
Đến khi nghe thấy tiếng đấm xuống giường của Cố Niệm Chi, anh cũng không thể nằm được nữa. Anh vén chăn đứng lên, đi sang phòng ngủ chính của mình bật đèn lên, nhìn thấy Cố Niệm Chi đang ôm chân ngồi trên giường, tựa đầu giữa đầu gối.
Cảm nhận được có người đi vào, Cố Niệm Chi lập tức cảnh giác ngẩng đầu lên. Đèn vừa bật sáng, Hoắc Thiệu Hằng bước từ cửa phòng ngủ chính tới.
“Không ngủ được à? Lạ giường sao?”
Hoắc Thiệu Hằng ngồi xuống mép giường. Đệm trên giường lại lõm hẳn xuống khiến Cố Niệm Chi cảm thấy mình không giữ nổi trọng tâm nữa.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn Cố Niệm Chi không chớp mắt một lúc lâu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!