“Đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói Hoắc Quan Thần rất nghiêm khắc, “Thiệu Hằng đâu? Xảy ra chuyện thế này mà nó còn ngủ được sao?!”
Hoắc Gia Lan càng ngại ngùng hơn, hắng giọng một cái rồi nói, “Chú Hai à, khả năng cách âm của phòng anh họ cả rất tốt, chỉ sợ anh ấy không nghe thấy…”
“Vậy đi gọi đi!” Hoắc Quan Thần nhịn sự tức giận xuống, “Nhanh lên!”
Trong mấy người lính cảnh vệ kia, có người thu súng lại, đi tới trước phòng ngủ của Hoắc Thiệu Hằng ấn chuông cửa.
Hoắc Thiệu Hằng cũng vừa mới chợp mắt, mà trong sáu năm vừa rồi, phòng xép này của anh đã được cải tạo lại, khả năng cách âm vô cùng tốt, nếu như không có chuông cửa thì có gõ cửa anh cũng không nghe được.
Đương nhiên anh cũng không biết phòng mình đã bị người ta tu sửa hoàn toàn.
Chuông cửa nối thẳng tới đầu giường của anh. Tiếng chuông vừa vang lên anh đã tỉnh ngay.
Hoắc Thiệu Hằng mở to mắt định thần lại, nhìn đồng hồ mới ba rưỡi sáng. Anh không khỏi nhíu mày, nói vào bộ đàm ở chuông cửa, “Sao thế?”
“Hoắc thiếu, mời ngài ra ngoài một chút, cô Cố có chút không ổn…”
Hoắc Thiệu Hằng lập tức vén chăn xuống giường, mặc đồ ngủ ra ngoài.
Anh đi vào phòng khách, thấy Cố Niệm Chi đang liều mạng trốn tránh, nấp vào sau lưng ghế xô-pha không chịu ra.
Hoắc Gia Lan, Chương Văn Na và Chương Văn Kiệt dùng hết mọi cách muốn dụ cô ra.
Khóe miệng Hoắc Thiệu Hằng giật giật mấy cái, sải chân bước nhanh tới, vươn tay ra sau ghế xô-pha, “Niệm Chi, ra đây.”
Cố Niệm Chi ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầm đìa nước mắt vô cùng chật vật. Trông thấy là Hoắc Thiệu Hằng tới, cô mới khóc òa lên nắm lấy tay anh, để anh bế từ sau ghế xô-pha ra.
Hoắc Thiệu Hằng bế ngang Cố Niệm Chi trong lòng, thấy trên người cô lạnh như băng, anh cũng không kịp hỏi gì, vội vàng bế cô vào phòng ngủ của mình.
Hoắc Gia Lan, Chương Văn Na và Chương Văn Kiệt quay sang nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.
“… Rốt cuộc em Cố bị sao thế?” Hoắc Gia Lan nhíu chặt mày, “Đang yên đang lành sao lại thành thế này?”
“Cô Cố nói có người xông vào phòng ngủ cô ấy.” Đội trưởng đội lính cảnh vệ nói, “Vừa rồi cô ấy cứ nói như thế.”
“Có người xông vào phòng ngủ cô ấy sao?! Làm gì có chuyện như thế được?” Chương Văn Na nhìn sang Hoắc Gia Lan, “Chị Gia Lan, phòng ngủ đó là một bộ phòng khép kín, nếu như khóa bên trong lại thì người ngoài có chìa khóa cũng không vào được.”
Hoắc Gia Lan thở dài, “Chị cũng không biết, nếu không chúng ta tới phòng ngủ đó xem thế nào đi?”
Một người lính cảnh vệ tiến lên một bước chặn bọn họ lại, “Mời mấy vị trở về phòng mình, Hoắc thiếu sẽ xử lý chuyện này.”
Hoắc Thiệu Hằng vừa về mà giống như tiếp quản luôn ngôi nhà này vậy.
Hoắc Quan Thần không nói gì, quay người đi lên tầng.
Ông ta không phản đối, đó chính là dấu hiệu ủng hộ Hoắc Thiệu Hằng tiếp quản.
Hoắc Gia Lan cũng không tiện nói gì thêm, đi theo lên tầng.
Hai chị em Chương Văn Na và Chương Văn Kiệt càng sẽ không nhúng tay vào chuyện của Hoắc Thiệu Hằng, cũng chỉ có thể về lại phòng mình.
“Chị, chị nghĩ… thật sự có người chạy tới phòng của cô Cố đó sao?”
Chương Văn Kiệt cố gắng nói rất khẽ, nhưng Hoắc Gia Lan đi trước vẫn có thể nghe thấy.