Hoắc Quan Thần, bố của Hoắc Thiệu Hằng nhìn Hoắc Gia Lan một cái rồi hỏi: “Vừa rồi cháu lên gác ba à?”
Hoắc Gia Lan vội vàng gật đầu, mặt đầy vẻ lo lắng, “Có chút việc ạ! Cháu lên trên đó dọn dẹp một chút, không ngờ lại lỡ mất lúc đón anh họ cả về.”
Lông mày Hoắc Quan Thần nhíu lại, phẩy tay nói, “Cháu thu xếp cho hai đứa nó đi. Thiệu Hằng, con lên trên gác với bố.” Nói xong, ông ta nhìn Hoắc Thiệu Hằng một cái rồi vội vã đi lên trên gác.
Hoắc Thiệu Hằng ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang, quay đầu nói với Triệu Lương Trạch, “Cậu để vali hành lý lại, sau đó đưa mọi người về trụ sở đi.”
Triệu Lương Trạch vội rút cần kéo vali lên, sau đó đưa vali hành lý vào tay Cố Niệm Chi rồi gật nhẹ đầu với cô, quay người đi ra.
Hoắc Thiệu Hằng vỗ vai Cố Niệm Chi, nói: “Cháu đi cùng với cô Lan tới phòng cho khách nhé! Chú đi nói chuyện với bố chú một chút đã.”
Trừ khi có công việc ra, khoảng sáu năm nay hai bố con họ không ngồi nói chuyện với nhau rồi.
Cố Niệm Chi vội nói, “Chú Hoắc, chú mau đi đi ạ, cháu đi cùng… cô Lan là được rồi.”
“Ngoan.”
Hoắc Thiệu Hằng xoa xoa đầu cô, đi lên gác theo cha mình.
Cố Niệm Chi nhạy bén chú ý thấy được, bước chân lên gác của Hoắc Thiệu Hằng có chút vội vàng. Mặc dù dưới con mắt của người khác thì anh vẫn vô cùng bình tĩnh ung dung, nhưng đối với Cố Niệm Chi, cô đã sớm quen thuộc nằm lòng nhất cử nhất động của Hoắc Thiệu Hằng rồi, cho nên chỉ cần có một chút thay đổi là cô cũng có thể cảm giác được.
Nhưng cô lại cho rằng, hai bố con đã sáu năm chưa gặp thì có kϊƈɦ động một chút cũng là chuyện bình thường. Như vậy mới khiến Hoắc Thiệu Hằng giống một người bình thường có máu có thịt, chứ không phải là một cỗ máy chiến tranh lạnh như băng.
Lúc này, bốn người nhà họ Chương mới chào Cố Niệm Chi, đi theo sau lưng Hoắc Thiệu Hằng lên gác.
Hoắc Gia Lan vẫn luôn để ý tới Cố Niệm Chi, thấy ánh mắt của cô luôn quanh quẩn theo hình bóng Hoắc Thiệu Hằng thì đi tới thân mật nắm lấy tay cô, “Em tên là Cố Niệm Chi đúng không? Thật là một cái tên đẹp! Đi theo chị đi. Chị là Hoắc Gia Lan, bố chị là bác cả của anh họ, nhưng chị nhỏ tuổi hơn anh họ, trong lứa con cháu đời này của nhà chúng ta thì anh họ là lớn nhất.”
Cố Niệm Chi lặng lẽ xác vali hành lý lên, thuận thế tránh khỏi tay Hoắc Gia Lan, cười nói, “Chúc cô Lan Giáng Sinh vui vẻ ạ. Cô Lan vất vả quá, cho cháu hỏi phòng cho khách ở đâu ạ?”
Hoắc Gia Lan mỉm cười, chỉ vào cầu thang lên gác, “Từ đó đi lên, chị và nhà chú Chương, thím Chương ở trên tầng hai. Tầng ba là nơi ở của ông nội và chú Hai. Dưới tầng một, một nửa là phòng cho khách, một nửa là phòng anh họ cả.”
Nói xong, cô ta dẫn Cố Niệm Chi đi qua phòng khách rộng rãi này, đến hành lang bên trái phòng khách, rẽ một cái, tới trước cửa một căn phòng nhỏ.
Đẩy cửa ra, nhìn thấy trong phòng được trang trí đầy màu hồng phấn ngây thơ, trán Cố Niệm Chi không khỏi chảy xuống ba vạch đen to tướng.
Vì sao những người này đều cho rằng cứ là thiếu nữ thì đều sẽ thích dùng đồ màu hồng phấn chứ?! Hú hồn chim én luôn rồi đấy…
Nhưng cô cũng chỉ dám âm thầm phỉ nhổ trong lòng mà thôi, ngoài mặt vẫn mang theo nụ cười ngọt ngào như cũ, nói, “Làm phiền cô Lan quá ạ!”
Hoắc Gia Lan phì cười nói, “Em đừng gọi chị là cô Lan nữa, gọi chị Lan là được rồi. Gọi cô Lan sẽ khiến chị già đi mười tuổi đấy!”
Cố Niệm Chi bật cười theo, cô cũng nghĩ như vậy, trong lòng lập tức cảm thấy thân thiết hơn với Hoắc Gia Lan này.
Dù Cố Niệm Chi không quá ưa thích màu sắc của cách bày biện, trang trí trong phòng, nhưng tất cả đồ đạc đặt trong căn phòng này đều được chuẩn bị cực kì có tâm. Tất cả đều là hàng hiệu đắt giá, có mấy món đồ còn là đồ cổ, ví dụ như cây hoa ngọc lan trên giá sách chẳng hạn. Nó là từ nguyên một khối ngọc trắng bên trong có sắc xanh, màu xanh điêu khắc thành lá xanh, màu trắng bên ngoài làm hoa ngọc lan, dưới ánh đèn khiến nó trông như có ánh sáng tuôn từ trong ra ngoài vậy.
Cố Niệm Chi đặt vali hành lý xuống, nói lời cảm tạ với Hoắc Gia Lan, “Chị Lan, cảm ơn chị ạ!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!