Mấy người bạn cùng phòng với cô như Phương Trà Xanh, Yêu Cơ và Tào Nương Nương lập tức chào tạm biệt rồi đi theo cô. Họ nói: “Mai Hạ Văn, chúng tôi và Cố Niệm Chi cùng tiến cùng lùi, sau này có anh thì không có chúng tôi, có chúng tôi thì không có anh.” Nói xong, tất cả lũ lượt kéo đi lấy điện thoại và ba lô của mình đuổi theo Cố Niệm Chi.
Những người còn lại có chút không tự nhiên nhìn tới nhìn lui một hồi, sau đó cũng không tiện ở lại nữa.
Mai Hạ Văn xảy ra chuyện vụ bê bối mất mặt lớn như thế này, mặc dù những người này đều có thân phận không bình thường nhưng hắn cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà xã giao nữa.
Mọi người lần lượt chào tạm biệt rồi rời đi.
Phương Trà Xanh, Yêu Cơ và Tào Nương Nương đuổi theo, phát hiện ra Cố Niệm Chi đã xuống thang máy trước mất rồi.
Ba người vội vàng đi vào một buồng thang máy khác, ấn nút tầng một, lao nhanh xuống lầu dưới.
Ra khỏi thang máy, sắc trời đã tối hẳn, đèn đường đã bật lên, từ đằng xa, họ chỉ nhìn thấy bóng dáng gầy guộc của Cố Niệm Chi đang kéo chiếc vali màu hồng anh đào. Cả ba vội vàng gọi một tiếng rồi chạy đuổi theo về phía trước, nhưng Cố Niệm Chi như không nghe thấy, lại đi quá nhanh, tựa hồ chỉ rẽ một cái đã không thấy bóng người đâu nữa rồi vậy.
Họ nhanh chân chạy theo phương hướng Cố Niệm Chi biến mất đuổi tới cửa ra vào dành cho khách đi bộ của chung cư, kéo người nhân viên bảo vệ trẻ tuổi hỏi thăm, “Xin hỏi anh có trông thấy một cô gái dáng cao cao, đôi mắt rất to, rất xinh đẹp kéo theo một chiếc vali màu hồng anh đào đi qua đây không?”
Nhân viên bảo vệ trẻ tuổi kia có ấn tượng vô cùng sâu sắc với Cố Niệm Chi, vội vàng nói, “Có thấy, có thấy, cô ấy đi phía kia kìa.” Nói xong, anh ta chỉ về một hướng, rồi lại hỏi, “Cô ấy chờ ở đây hơn hai tiếng đồng hồ mới vào, sao vừa vào không bao lâu mà đã lại đi rồi? Chẳng phải là các cô có party sao?”
Nhân viên bảo vệ trẻ tuổi biết những người giàu có này mà mở party thì thường chơi suốt cả đêm, có đôi khi còn ảnh hưởng đến dân chúng xung quanh làm cho mọi người khiếu nại ấy chứ.
Phương Trà Xanh hít ngược một hơi lạnh, “Cái gì? Anh nói ngày hôm nay cô ấy đã chờ ở đây hai tiếng sao?!”
“Đúng vậy, cô đấy tới đây lúc hai giờ rưỡi, tôi gọi điện cho chủ căn hộ 138 nhưng mãi không có ai nhấc máy. Cho đến tận năm giờ, chủ nhà đó mới gọi điện lại, hỏi khách anh ta mời đã đến chưa.” Nhân viên bảo vệ trẻ tuổi kia không hiểu, “Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Lúc này Yêu Cơ và Tào Nương Nương đã hiểu rõ mọi chuyện, hai người không hẹn mà cùng xì một tiếng đầy khinh miệt.
“Lòng dạ của Mai Hạ Văn thật ghê tởm! Chẳng trách tại sao khi chúng ta vừa đến lại bắt chúng ta nộp hết điện thoại ra, còn nói là để mọi người trò chuyện tâm tình với nhau tiện hơn, đỡ ỷ lại vào điện thoại. Hóa ra là để cho Niệm Chi không liên lạc được với chúng ta.”
Ba người các cô kiểm tra lại điện thoại của mình, quả nhiên cũng thấy được lúc hơn ba giờ, Cố Niệm Chi đã gọi cho cả ba người, hơn nữa còn nhắn lại, hỏi các cô đã tới chưa, mình đã tới cửa rồi nhưng lại không được vào.
Điều này cũng chứng minh lời nói của nhân viên bảo vệ trẻ tuổi kia là thật.
Nếu như nói lúc nãy ba người các cô chỉ thuận theo tâm lý chị em thân thiết mà không cần quan tâm đến đạo lý thì lúc này từ tình thân cho đến đạo lý, bọn họ đều đã đứng về phía Cố Niệm Chi.
“Thật quá đáng, sao Mai Hạ Văn lại có thể như thế này chứ? Chỉ vì Niệm Chi không nhận lời cậu ta mà cậu ta lại tìm cách hạ nhục em ấy như vậy sao.” Yêu Cơ quay đầu nhìn về phía căn hộ của Mai Hạ Văn, lại hứ một tiếng, “Đúng là tớ mù con m* nó mắt rồi, còn tưởng cậu ta là một người tốt, cổ động Niệm Chi đến với cậu ta nữa chứ!”
“Được rồi, được rồi, biết người biết mặt không biết lòng. Chúng ta cũng chỉ là bạn học mà thôi, sau này không lui tới với cậu ta nữa, loại người này thật đáng sợ.” Tào Nương Nương không còn muốn nói gì thêm về Mai Hạ Văn, “Chúng ta đuổi theo Niệm Chi đi, em ấy vừa xuống máy bay, chưa quen thuộc với cuộc sống ở Đế đô này, cũng không biết đi nơi nào.”
Ba người cùng nhau gọi điện thoại cho Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi có nghe thấy tiếng ba người gọi mình nhưng tạm thời cô không muốn nói chuyện với bọn họ, bởi vì hiện giờ tâm trạng của cô vô cùng không tốt. Cô không muốn nổi đóa trút giận lên bạn bè mình, chỉ muốn tự trốn đi một nơi xa thật xa để ɭϊếʍ láp vết thương của mình thôi.
Cô kéo vali bước nhanh vào trong con đường nhỏ, tắt điện thoại di động, đi lung tung không mục đích khắp phố phường ngõ hẻm.
Bóng đêm sâu dần, thời tiết càng ngày càng lạnh, hương vị ngày lễ phiêu đãng trong không khí.