“Anh lại còn xem kỹ nữa à?!”
Cố Niệm Chi vừa bịt mắt vừa bấu chặt lấy cánh tay Triệu Lương Trạch, véo một cái thật mạnh.
Triệu Lương Trạch thoạt nhìn có vẻ rất thư sinh, nhẹ nhàng, nhưng thật ra trên người toàn là cơ bắp cứng rắn.
Cố Niệm Chi nhéo mà thấy đau cả tay, vội vàng nhả ra, đẩy Triệu Lương Trạch một cái, “Anh Tiểu Trạch, anh xấu xa quá đấy!”
Triệu Lương Trạch cười ha ha, đưa một phong thư cho cô: “Cầm lấy, nhỡ mà Mai Hạ Văn có gì không bình thường, em cứ thoải mái mà vung ra những bức ảnh của cậu ta và nhân tình này trước mặt các bạn học đi!”
Cố Niệm Chi he hé mắt thăm dò một chút, thấy trên màn hình máy tính của Triệu Lương Trạch không còn những bức ảnh kia nữa mới mở to mắt ra, nhận lấy phong thư trong tay Triệu Lương Trạch, nói giọng lấy lòng, “Anh Tiểu Trạch tính toán chu đáo thật đấy!”
Có tấm bùa hộ thân này, đúng là cô không cần phải lo lắng sẽ xảy ra sự cố gì trong bữa tiệc nữa.
Buổi rối, sau khi cô đã sắp đồ xong, chuẩn bị đi ngủ thì Hà Chi Sơ gọi điện tới.
Hai tháng nay, Hà Chi Sơ rất ít liên lạc với cô, hầu hết đều chỉ qua email, hiếm khi gọi điện thoại tới.
Lúc cầm điện thoại lên, Cố Niệm Chi cảm thấy giọng nói của Hà Chi Sơ có hơi lạ lẫm một chút, nhưng anh ta chỉ nói mấy câu là đã nhanh chóng quen thuộc trở lại.
“Niệm Chi à, sắp đồ xong chưa?”
Hà Chi Sơ ngồi trong phòng ký túc xá cho giáo sư của trường đại học B ở Đế đô, vừa làm việc vừa đeo tai nghe nói chuyện với Cố Niệm Chi.
“Em chuẩn bị đồ xong rồi ạ! Cảm ơn Giáo sư Hà đã tiếp đón nhiệt tình. Ngày mai em sẽ về nước.”
Cố Niệm Chi lịch sự lễ phép nói.
Giữa người với người chính là như vậy, càng lịch sự, lễ phép thì quan hệ của hai người lại càng lạnh nhạt.
Trong lòng Hà Chi Sơ ấm ức đến phát hoảng nhưng không có biểu lộ gì, chỉ thản nhiên gật đầu, nói: “Thuận buồm xuôi gió nhé!”
“Vâng, cảm ơn Giáo sư Hà!”
Cố Niệm Chi lễ phép chào hỏi, sau đó cúp điện thoại.
Giờ thì Cố Niệm Chi lại không ngủ được nữa, cô nghĩ có lẽ nhiệm vụ của Hoắc thiếu đã kết thúc rồi nhỉ?
Cô nhớ rõ lần trước Triệu Lương Trạch nói là khoảng ngày 17 hoặc 18 tháng 12, mà hôm nay đã là ngày 22 rồi.
Cô do dự trong chốc lát, vuốt ve chiếc điện thoại hồi lâu, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí gọi điện thoại cho Hoắc Thiệu Hằng.
Đầu dây bên kia đổ chuông rất lâu nhưng không có ai nghe máy.
Cố Niệm Chi thở dài một tiếng, vội vàng cúp điện thoại.
Không ai nhấc máy cũng tốt. Dù cho bên kia có người nhận cuộc gọi, cô cũng sẽ lập tức cúp điện thoại ngay thôi.
Đối với cô mà nói, hiện tại đã biết rõ tình cảm của mình rồi, lá gan cô lại càng ngày càng nhỏ, không dám làm mình làm mẩy giống như trước nữa, chỉ muốn lại gần anh hơn một chút thôi.
Đêm nay, Cố Niệm Chi có tâm sự, trằn trọc lăn qua lộn lại trên giường mãi vẫn không ngủ được.
Sáng hôm sau, năm giờ cô đã rời giường, đi ra sân bay với Triệu Lương Trạch.
Hai người lỉnh kỉnh túi to túi bé, hành lý phải gửi hết bốn vali to mới chuyển được hết đồ đạc về.
Thấy hai quầng mắt của Cố Niệm Chi lại xanh đen, Triệu Lương Trạch bèn cười hỏi cô, “Vui quá nên không ngủ được à?”