Chương 3: Người giám hộ
Hoắc Thiệu Hằng là quân nhân, đúng lúc này lại không có mặt ở thành phố C.
Một tháng trước, anh đã nhận một nhiệm vụ bí mật nên phải rời khỏi trụ sở ở thành phố C, không rõ tung tích hiện giờ của anh ở đâu.
Trước khi đi, anh đã giao Cố Niệm Chi cho Trần Liệt chăm sóc.
Nào ngờ Hoắc Thiệu Hằng vừa đi thì cô xảy ra chuyện.
Trần Liệt mới nghĩ đến ánh mắt uy nghiêm và những thủ đoạn thâm độc của Hoắc Thiệu Hằng thôi, tim gan phèo phổi đã muốn nhảy dựng lên rồi.
Trần Liệt vừa vuốt điện thoại di động vừa liếc sang Cố Niệm Chi đang lăn lộn rên rỉ trên ghế sofa, thầm nghĩ, bây giờ là thời điểm bất đắc dĩ rồi nhỉ?
Vì lần này trước khi đi, Hoắc Thiệu Hằng – người luôn rời đi không đắn đo, đã cho Trần Liệt một dãy số để anh ta có thể liên lạc bất cứ lúc nào.
Tất nhiên lúc đưa số, anh cũng dặn rằng nếu không phải trường hợp vạn bất đắc dĩ thì đừng gọi điện.
Bây giờ Trần Liệt bó tay thật rồi!
Anh ta bấm dãy số đặc biệt kia, rồi nhìn chằm chằm vào giao diện cuộc gọi, liên tục lẩm bẩm trong miệng: “Mau nghe máy đi! Mau nghe máy đi! Mau nghe máy đi!”
Lúc Trần Liệt gọi điện, Hoắc Thiệu Hằng đã hoàn thành xong nhiệm vụ, đang đợi ở cửa Quốc hội thủ đô Đế Quốc để chuẩn bị vào họp.
Nhiệm vụ lần này của anh là phải thuyết phục Quốc hội đồng ý trích ngân sách cho quân khu sáu mới thành lập.
Lúc này vẫn chưa đến lượt anh đi vào.
Hoắc Thiệu Hằng đứng một mình ở ngoài cửa phòng họp, tay phải đeo găng tay màu trắng kẹp một điếu thuốc, tay trái đút túi quần, lẳng lặng đứng nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.
Mấy cô thực tập sinh có gia thế xuất chúng, dung mạo xinh đẹp đang lấp ló ngắm anh cách đó không xa, nhưng không ai dám tiến lại gần.
Hôm nay, Hoắc Thiệu Hằng mặc nguyên bộ quân phục sĩ quan cấp tướng, áo khoác quân trang bằng lông cừu màu tím, cúc áo bằng đồng sáng được cài chỉnh tề để lộ cần cổ thon dài, phía trên quân hàm có gắn cành tùng màu vàng và một ngôi sao sáng lấp lánh dưới ánh đèn rạng rỡ.
Quanh eo anh là thắt lưng quân dụng bản lớn được làm từ da tê giác, phối cùng quần dài lông cừu cùng màu, nếp quần thẳng thớm như đo bằng thước dây, dưới chân đi một đôi bốt cao đến ngang gối.
Anh không đi giày đã cao một mét tám mươi tám rồi, đi thêm giày vào cả người cao hơn mét chín. Vả lại, anh đã sống trong quân đội từ thuở lên mười, xuất thân là người luyện võ, lưng dài vai rộng, chỉ cần đứng yên thôi cũng đã sừng sững như một ngọn núi, khiến người khác cảm thấy rất áp lực.
Phần eo của bộ quân phục kia dốc đứng, phía dưới là đôi chân dài thẳng tắp.
Người đàn ông có dáng người thẳng tắp oai hùng như vậy, chưa cần nhìn mặt cũng đủ khiến tim đập loạn nhịp. Vậy mà anh còn sở hữu một khuôn mặt đẹp trai đến mức khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Cũng may là khuôn mặt đẹp trai vô địch thiên hạ ấy lúc nào cũng tỏ vẻ nghiêm nghị trang trọng, khi nhìn người khác luôn có một áp lực vô hình đè nặng lên họ, cộng thêm vẻ dửng dưng lạnh nhạt kiểu “các người đều là cỏ rác” (trích lời Cố Niệm Chi), nên hầu như không một ai dám can đảm lại gần anh.
Trong cục tác chiến đặc biệt trực thuộc quân đội, anh nổi tiếng là đóa hoa trên cao, chỉ có thể ngắm từ xa mà không thể đến gần.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn cảnh đêm thăm thẳm bên ngoài cửa sổ, nhả một vòng khói nhạt, thầm nhẩm lại nội dung bài phát biểu mà lát nữa anh sẽ thuyết trình trước Quốc hội trong hội trường.
Lúc này, một tiếng ‘ting’ đột nhiên vang lên từ tai nghe bluetooth của anh.
Đây là dãy số cá nhân bí mật mà anh sử dụng trong quân đội. Cho đến hôm nay, anh chỉ nói với Trần Liệt, khi nào Cố Niệm Chi xảy ra chuyện gì đó không thể giải quyết được thì mới được gọi vào số điện thoại này.
Chẳng lẽ Cố Niệm Chi xảy ra chuyện rồi?
Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh ném điếu thuốc vào thùng rác, lạnh nhạt mở miệng: “Nói đi.”
Tai nghe lập tức được kết nối vào đường truyền riêng, sau đó giọng nói trầm lắng của Hoắc Thiệu Hằng truyền đến tai Trần Liệt ở đầu dây bên kia.
Trần Liệt thở phào như vừa trút được gánh nặng, bắt đầu thuật lại chuyện của Cố Niệm Chi.
Hoắc Thiệu Hằng nhíu mày, “Thuốc kích dục? Cậu gọi cho tôi chỉ vì chuyện vớ vẩn thế này? Cho cô ấy uống thuốc giải chẳng phải là xong sao?” Giọng nói của Hoắc Thiệu Hằng vẫn trầm thấp lạnh nhạt, nhưng Trần Liệt có thể nghe ra thái độ không vui của anh.
“Chỗ tôi có vài loại thuốc giải, nhưng anh mới là người giám hộ của cô ấy. Trong trường hợp cô ấy bị người ta gài bẫy như thế, chẳng lẽ không nên báo với anh một tiếng sao? Hơn nữa, đây không phải loại thuốc kích dục thông thường! Thuốc này có công dụng rất mạnh, tôi không chắc có thể giải được. Anh thử nghe giọng của Niệm Chi đi…” Trần Liệt nổi cáu, đưa điện thoại đến bên môi Cố Niệm Chi, nói: “Là Hoắc thiếu, người giám hộ của em đấy.”
Đầu óc đang rối bời của Cố Niệm Chi như có một tia nắng chiếu rọi. Cô dùng hết sức bình sinh gọi một tiếng “Hoắc thiếu”, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức.
Một tiếng “Hoắc thiếu” này của Cố Niệm Chi cực kỳ nũng nịu quyến rũ, chẳng khác nào bị lớp thịt đệm dưới chân mèo con gãi gãi vào lòng bàn tay.
Hoắc Thiệu Hằng trước nay là một người rất nghiêm khắc trong việc khống chế bản thân. Anh vẫn luôn chăm sóc Cố Niệm Chi như con cháu trong nhà, nhưng chẳng kìm được cảm giác tê rần da đầu khi nghe thấy tiếng gọi của cô ở một nơi trang nghiêm thế này.
Có vấn đề!
Hoắc Thiệu Hằng lập tức hỏi: “Cô ấy còn chịu đựng được bao lâu nữa?”
Trần Liệt nhìn Cố Niệm Chi bắt đầu uốn éo cởi đồ trên ghế sofa, đau đầu trả lời: “Tôi cũng không biết, đợi lát nữa tôi cho cô ấy uống thuốc giải xem sao. Nhưng nói trước nhé, tôi không bảo đảm ‘thuốc vào bệnh khỏi’ đâu, bởi vì tôi không biết thành phần cụ thể của loại thuốc kích dục này. Ôi ôi, thôi không nói chuyện với anh nữa, cô ấy cởi đồ ra rồi.”
Hoắc Thiệu Hằng nhíu chặt mày, vẫn trầm giọng nói, “Vậy cậu trói và bịt miệng cô ấy lại, cứ coi đây là huấn luyện của cục tác chiến đặc biệt.”
“Biết rồi, biết rồi! Nhưng ở đây không có thứ gì dùng được…” Trần Liệt nhìn quanh, “Trong biệt thự của anh có dây thừng không?”
“Có lẽ trong kho có, cậu đừng lề mề lãng phí thời gian nữa, mau đưa cô ấy về phòng y tế của cậu ở trụ sở đi.” Trên trán Hoắc Thiệu Hằng nổi hết gân xanh gân tím, anh vừa nói xong lập tức cúp máy, sau đó rút một điếu thuốc châm lửa rồi rít một hơi và từ từ nhả khói. Khói thuốc dần tan trong ánh chiều.
Trần Liệt lườm điện thoại rồi ném sang bên, tiếp đó vội vàng xuống kho lấy dây thừng rồi trói Cố Niệm Chi thành cái bánh chưng.
Cố Niệm Chi không thể cử động, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ như than khóc, ngay cả Trần Liệt là một bác sĩ cũng nghe không nổi, phải lấy thêm băng gạc chặn miệng cô lại. Sau đó anh dìu cô đi xuống gara của biệt thự, trói cô vào trong xe rồi lái xe về phía quân khu của cục tác chiến đặc biệt thành phố C.
Mặc dù sắc mặt Hoắc Thiệu Hằng vẫn như thường, nhưng trong lòng anh lại dấy lên chút lo lắng. Tuy thuốc kích dục không nguy hiểm đến tính mạng như thuốc độc, vốn dĩ chẳng cần anh phải chạy về, nhưng mà… ai biết được?
Anh giơ cổ tay lên xem đồng hồ, sau đó gọi Phạm Kiến – lính công vụ riêng của mình, dặn dò: “Cậu đi chuẩn bị máy bay quân dụng cho tôi. Sau khi hội nghị kết thúc, chúng ta lập tức trở lại quân khu. Nhớ kỹ là phải dùng chiếc ‘Bóng Xám’ có tốc độ nhanh nhất, cứ nói là tôi giúp bọn họ bay thử.”
Bóng Xám là chiếc máy bay chiến đấu sở hữu tốc độ siêu thanh mới nhất được quân đội nghiên cứu phát minh ra, chỉ có hai chỗ ngồi, vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm.
Hoắc Thiệu Hằng xuất thân từ phi công lái máy bay chiến đấu. Trong toàn bộ quân đội Đế Quốc, nếu nói kỹ thuật bay của của anh xếp thứ hai, chắc chắn không ai dám nhận xếp thứ nhất.
Lính công vụ Phạm Kiến lập tức nghiêm: “Vâng, thưa thủ trưởng!” Sau đó, anh ta vội vàng đi liên hệ máy bay.
Hoắc Thiệu Hằng vừa dặn dò xong, một cô gái xinh đẹp dáng người thướt tha bước ra từ phòng họp, cúi người nói với anh: “Thiếu tướng Hoắc, đến lượt anh rồi.”
Hoắc Thiệu Hằng nghiêm nghị bước vào hội trường.
Hội trường của Quốc hội Đế Quốc có hình dáng giống như một vỏ sò cỡ lớn. Chỗ ngồi của ủy viên được sắp xếp trên cánh quạt xòe rộng, trước thấp sau cao, cấp độ được phân chia rất rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!