Khương Hồng Trà cười hỏi, bắt đầu “dẫn dắt” cho Cố Niệm Chi.
“Cái này phải xem thành ý của cô chứ.” Cố Niệm Chi khẽ gật gù nói, “Từ số tiền cô định chi ra cũng có thể nhìn được Mai Hạ Văn quan trọng thế nào trong lòng cô. Tiền nong mặc dù là thứ thô tục, nhưng đến cuối cùng, đối với một số giá trị cơ bản thì nó cũng vẫn có thể đánh giá được khá nhiều thứ.”
“Hóa ra cô ở bên Mai Hạ Văn, thực sự là vì nhìn trúng tiền nhà anh ấy.” Khương Hồng Trà cảm thấy nên dừng ở đây, cô ta đã cầm được chứng cứ để khiến Cố Niệm Chi phải cuốn xéo rồi, “Thôi được, cô Cố, đã không cùng quan điểm thì không nói được thêm nửa câu. Những lời hôm nay cô nói đều ở nơi này.” Cô ta quơ quơ cái điện thoại của mình trước mặt Cố Niệm Chi.
“Nếu như cô không còn tiếp tục liên hệ với Hạ Văn, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra. Đoạn ghi âm này, cũng sẽ không có bất kỳ ai biết. Nhưng nếu như cô còn có quan hệ không rõ ràng với Hạ Văn, vậy thì cũng đừng trách tôi không khách sáo. Tôi sẽ cho Hạ Văn nghe đoạn ghi âm này, hơn nữa còn sẽ đăng lên trên diễn đàn của trường cô, để tôi xem cô còn có mặt mũi nào làm nghiên cứu sinh của đại học B hay không!”
Khương Hồng Trà dùng giọng điệu đơn phương tuyên bố để kết thúc câu chuyện.
Cố Niệm Chi nhìn điện thoại của cô ta một chút, chìa tay ra nói, “Đưa đây, đưa điện thoại của cô cho tôi.”
“Đưa cho cô á? Cô nghĩ tôi ngốc chắc?” Khương Hồng Trà bật cười to không chút e dè phong thái của mình, mái tóc dài gợn sóng không ngừng rung lên theo tiếng cười, vô cùng quyến rũ, gợi cảm, “Tôi đã đồng bộ lên bộ nhớ đám mây cả rồi, cô có cầm được điện thoại của tôi cũng vô dụng thôi.”
Cố Niệm Chi nhìn Khương Hồng Trà như đang nhìn một đứa dở hơi vậy.
Đợi cho cô ta cười đủ rồi, Cố Niệm Chi mới lạnh nhạt nói, “Thưa cô Khương, thứ nhất, cô không được sự đồng ý của tôi đã ghi âm lại nội dung nói chuyện, đó là xâm phạm bí mật đời tư của tôi. Thứ hai, cô dùng bí mật đó uy hϊế͙p͙ tôi vì quyền lợi cá nhân của mình, dựa theo mức độ tư lợi nặng hay nhẹ, cô có thể sẽ phải nhận những hình phạt khác nhau như phạt tiền, tạm giam hay ngồi tù. Thứ ba, tôi không sợ cô công khai đoạn ghi âm này. Cô công khai đoạn ghi âm này không ảnh hưởng gì đến tôi cả, mà trái lại, rất có thể chính bản thân cô sẽ phá sản rồi ngồi tù. Cô Khương này, cô nên suy nghĩ cho kĩ càng một chút, tôi học Luật, thầy hướng dẫn của tôi là Hà Chi Sơ. Nếu cô muốn kiện cáo với tôi, trước tiên nên về hỏi người trong nhà xem, bọn họ có đồng ý hay không đã?”
Con ngươi Khương Hồng Trà bỗng nhiên co rụt lại.
Cô ta không ngờ rằng, đã tới mức độ này rồi mà cô nhóc trước mặt lại vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh, tỉnh táo như thế để nói chuyện luật pháp với mình.
Khương Hồng Trà nhìn Cố Niệm Chi hồi lâu, đột nhiên nhớ tới Ngải Duy Nam đã từng nói Cố Niệm Chi căn bản không hề yêu Mai Hạ Văn.
“Tôi hiểu rồi, đúng là cô không hề yêu anh ấy.” Khương Hồng Trà nhún vai, “Phí công tôi phải làm tiểu nhân một lần.” Cô ta mở điện thoại lên, xóa bỏ đoạn ghi âm kia ngay trước mặt Cố Niệm Chi, thậm chí còn vào cả trong bộ nhớ đám mây để xóa, “Cô thấy rồi đấy, tôi đã xóa hết rồi.”
Khương Hồng Trà đứng dậy, cầm chiếc túi xách Hermes bạch kim của mình lên, khẽ gật đầu với Cố Niệm Chi rồi quay người rời đi.
Cố Niệm Chi gọi cô ta lại, “Cô Khương này, số điện thoại của cô là bao nhiêu nhỉ?”
Khương Hồng Trà quay lại, khẽ nhíu mày hỏi: “Cô hỏi số điện thoại của tôi làm gì?”
“Để nghiệm chứng thân phận.” Cố Niệm Chi cười như không cười nói, “Cô nói cô là Khương Hồng Trà, nhưng tôi không biết Khương Hồng Trà, cũng nên chứng minh một chút chứ hả? Cô cũng hiểu mà.”
“Cô cho rằng tôi là kẻ giả mạo sao?”
Khương Hồng Trà cạn lời nhìn lên trời rồi nói ra một dãy số.
Cố Niệm Chi nhập vào điện thoại di động của mình.
Gần như chỉ trong nháy mắt, điện thoại của Khương Hồng Trà liền đổ chuông.
Cố Niệm Chi cười đến cong cong khóe mắt, “Đúng là số điện thoại của cô Khương thật nhỉ!”
Khương Hồng Trà cảm thấy nụ cười của cô thật sự rất chướng mắt, không nhịn được bèn lấy chiếc vòng cổ VCA có mười bông hoa cô ta chuẩn bị từ trước từ trong túi Hermes bạch kim ra, “Đây là quà sinh nhật Hạ Văn đã chuẩn bị cho cô. Đúng hôm sinh nhật mười tám tuổi của cô thì tôi bị bệnh, Hạ Văn phải ở viện cùng với tôi cho nên không thể tới được. Hy vọng cô có thể tha thứ cho chúng tôi.”
Dù Cố Niệm Chi có không bận tâm đến mấy thì lúc này cũng cảm thấy mặt mình nóng rát. Cô đẩy tay Khương Hồng Trà ra, “Không cần. Cô không cần phải tiếp tục kϊƈɦ tôi, vô dụng thôi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!