Chương 286:
“Là cô ta đấy, nhưng cô ta cũng đâu thể đảm bảo rằng sẽ không gặp phải cướp chứ.” Hoàng sư huynh giải thích: “Barbados vốn là một quốc gia nhỏ, trị an bình thường, tự dưng có toán cướp biển lớn như vậy, họ cũng hết cách. Về sau Giáo sư Hà tìm người đến, cảnh sát Barbados đã giải cứu bọn anh.” Nói xong, anh ta lại kêu khóc thảm thiết, “Nhưng anh vẫn còn rất sợ! Đến bây giờ anh vẫn không thể ngủ như bình thường được, vừa nhắm mắt lại đã cảm thấy đầu súng lạnh lẽo vẫn đang chỉ vào đầu mình!”
Cố Niệm Chi an ủi anh ta một chút, khéo léo gài anh ta để hỏi thêm mấy câu rồi mới cúp điện thoại: “Hoàng sư huynh, anh nghỉ ngơi cho tốt, đến tối về nhà, em sẽ mang đồ ăn ngon cho anh nhé.”
Cả ngày hôm nay, Cố Niệm Chi đều suy nghĩ về việc những tên cướp biển, cô rất muốn biết rốt cuộc ai là thủ phạm đứng đằng sau.
Nếu đó là Ôn Thủ Ức thì tại sao cô ta lại muốn mình phải chết?
Nếu không phải cô ta, vậy thì đó là ai? Có mục đích gì?
Nhưng cô suy nghĩ cả ngày trời vẫn cảm thấy có quá ít manh mối, ngoài việc cảm thấy rằng Ôn Thủ Ức là người đáng ngờ nhất, về cơ bản vẫn không nghĩ ra ai khác.
Hơn nữa, cô không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh rằng Ôn Thủ Ức đã làm việc đó. Có điều, vì cô ta đã chặn một phát súng cho cô, nên từ giờ trở đi, thái độ của cô đối với Ôn Thủ Ức không thể tùy theo tâm trạng cảm xúc của mình giống như trước được nữa.
Vì vậy nghĩ đến cuối cùng, Cố Niệm Chi cũng đành buông bỏ.
Cô không phải người hay để tâm vào chuyện vụn vặt.
Nghĩ không ra thì tạm thời không nghĩ nữa, dù sao cô cũng vẫn đang sống tốt, và điều cần để tâm hơn chính là kẻ đã bỏ ra mười triệu đô la mua mạng sống của cô.
Cố Niệm Chi nhún vai, bỏ lại tất cả những điều này ở sau lưng.
Buổi tối về đến căn hộ, cô và Triệu Lương Trạch đã gửi cho anh Hoàng ít đồ ăn.
Triệu Lương Trạch nhân cơ hội hỏi thêm rất nhiều tin tức từ anh Hoàng.
Triệu Lương Trạch vốn là dân chuyên nghiệp, nên anh ta cũng hỏi được khá nhiều chi tiết mà Cố Niệm Chi bỏ qua.
Hai người trở về căn hộ của mình, Triệu Lương Trạch mới cau mày, nói với Cố Niệm Chi: “… Hai chúng ta, ai là người có kẻ thù ở Barbados nhỉ? Là em hay là anh?”
“Tại sao anh lại nói thế?” Cố Niệm Chi chống cằm, mở to mắt, trông như một đứa bé tò mò.
“Theo những lời mà cậu Hoàng kia vừa nói, người ra tay cần phải có thế lực rất lớn ở Barbados. Em nghĩ rằng bất cứ một kẻ nào cũng có thể tạo ra một tình huống như vậy ở thủ đô của Barbados sao?” Triệu Lương Trạch xoa đầu Cố Niệm Chi, nói: “Em không cần nghĩ về chuyện này nữa, cứ để đó bọn anh sẽ điều tra cẩn thận.”
“… Em nghĩ nên điều tra từ chỗ Giáo sư Hà.” Cố Niệm Chi nói với vẻ xa xăm: “Thầy ấy đã tổn thất quá nhiều.”
Cô nhớ Ôn Thủ Ức từng nói rằng du thuyền được Hà Chi Sơ đặc biệt đặt mua, lại còn là đồ mới, giờ lại bị chìm mất rồi.
Chưa biết chừng, họ còn phải bồi thường cho khách khứa nữa, bất kể nhìn nhận như thế nào, thì Hà Chi Sơ hẳn phải là người bực mình nhất.
“Chắc chắn cũng sẽ phải điều tra anh ta.” Triệu Lương Trạch ngồi trước bàn máy tính của mình: “Anh sẽ nói với Đại Hùng về tình hình mới.”
Cố Niệm Chi ở lì trong phòng anh ta không chịu đi, lèo nhèo một lúc rồi quay sang hỏi: “Anh Tiểu Trạch, nhóm anh Đại Hùng đang ở đâu?”
Triệu Lương Trạch dừng tay, quay lại nhìn cô mỉm cười, nói: “Em hỏi làm gì?”
“Không phải nói họ đến Cuba sao? Tàu ngầm hạt nhân muốn quay trở về chắc cũng không phải chuyện ngày một ngày hai đâu nhỉ?” Cố Niệm Chi nhìn anh ta chằm chằm: “Thế còn chú Hoắc…”
“Ồ, em muốn hỏi về Hoắc thiếu à.” Đôi mắt của Triệu Lương Trạch tỏa sáng rạng rỡ: “Hoắc thiếu và Đại Hùng đã trở về nước rồi.”
“Đã về nước rồi ư?” Cố Niệm Chi ngạc nhiên: “Nhanh như vậy sao?”
“Ừm, trong nước có việc, họ đang ngồi trên chuyên cơ bay về.” Triệu Lương Trạch nói lại những lời của Đại Hùng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!