Trong lúc đó, radar bên tàu chiến đã phát hiện ra chiếc máy bay chiến đấu mà Hoắc Thiệu Hằng lái, lập tức thực hiện hành động khóa mục tiêu tên lửa.
Hoắc Thiệu Hằng nhân cơ hội đẩy mạnh cần điều khiển, nhanh chóng quay máy bay 180 độ, bay ngược trở lại tiến thẳng vào tâm bão!
Khi họ tiến vào tâm bão nơi sương mù đang cuồn cuộn mịt mù, khóa mục tiêu tên lửa của tàu chiến Mỹ bị thất bại. Những đám mây dày và lượng mưa lớn đã khiến việc theo dõi radar của đối phương hoàn toàn bị tê liệt.
“Hoắc thiếu! Những người đó…” Âm Thế Hùng lo lắng đến quên cả chóng mặt.
Trong tâm bão, chiếc máy bay chòng chành lắc lư như một bệnh nhân mắc bệnh sốt rét, rất nhiều phần thân máy bay bị lõm xuống.
Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh nói: “Hẳn là Hà Chi Sơ tới để cứu bọn họ.”
Anh không thể để quân đội Mỹ khóa mục tiêu, càng không thể để họ nghĩ rằng quân đội Cuba muốn khiêu khích.
Âm Thế Hùng không còn nói gì nữa, tập trung lắng nghe chỉ dẫn, cùng với Hoắc Thiệu Hằng đưa máy bay chiến đấu ra khỏi tâm bão.
Khi họ xuất hiện trên radar của Không quân Cuba, mọi người đều vô cùng choáng váng sững sờ.
Mẹ kiếp, họ thực sự còn sống trở về ư?!!
À ú ú u u u…!
Một nhóm người vừa reo hò vừa nhảy lên lao ra ngoài, xếp hàng để chào đón chiếc máy bay chiến đấu MiG-35 đang từ từ hạ cánh.
Mặc dù thân máy bay “thương tích đầy mình”, nhưng cuối cùng nó vẫn toàn vẹn sống sót trở về từ tâm bão!
…
Cố Niệm Chi trân trân nhìn chiếc máy bay chiến đấu kia bay ngược trở lại cơn bão.
Cô đứng một mình ở mũi tàu, mắt chỉ nhìn về hướng máy bay biến mất, thậm chí chẳng để ý đến nơi họ đang đứng ở tầng bốn của du thuyền đang dần chìm xuống.
Nước biển ngập đến bàn chân cô cũng không hề hay biết, cho đến khi có ai đó đến bên cạnh, ôm lấy cô, hỏi: “… Niệm Chi, em không sao chứ?”
Cô giật mình, thu lại ánh mắt, bắt gặp đôi mắt hoa đào lấp lánh của Hà Chi Sơ đang nhìn cô đầy quan tâm.
Cố Niệm Chi chớp chớp mắt, vẫn chưa lấy lại bình tĩnh sau cú sốc khi nhìn thấy chiếc máy bay kia.
“Niệm Chi?” Hà Chi Sơ lại gọi cô một tiếng nữa, lau nước mưa trên mặt cô, hôn lên trán, rồi ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, đừng sợ, có tôi đây…”
Cố Niệm Chi bị căng thẳng đến cùng cực, rồi lại thất vọng đến cùng cực khiến trạng thái tâm lý cuối cùng giống như dây cung bị kéo quá căng, đứt phựt một cái.
Cả người cô mềm nhũn, ngất đi trong vòng tay của Hà Chi Sơ.
Triệu Lương Trạch cõng Ôn Thủ Ức đứng dậy, nhìn Hà Chi Sơ: “Giáo sư Hà, chúng ta mau đi thôi. Con tàu sắp chìm rồi.”
Hà Chi Sơ gật đầu, bế Cố Niệm Chi lên, quay trở lại ca nô.
Do du thuyền về cơ bản đã chìm dưới mặt nước, nên ca nô tuy nhỏ nhưng vẫn đỗ ngang với tầng cao nhất của du thuyền.
Chiếc ca nô lao nhanh chở họ về phía tàu chiến của Hải quân Mỹ.
Triệu Lương Trạch nheo mắt nhìn rồi hỏi: “Giáo sư Hà, anh đã tìm Hải quân Mỹ đến giúp sao?”
Khuôn mặt Hà Chi Sơ tái mét, chăm chú nhìn Cố Niệm Chi, không ngẩng đầu lên nói: “Tình hình cấp bách, không thể không nhờ họ giúp đỡ.”