Cô chỉ hy vọng có thể chiếm một góc nhỏ trong trái tim anh, một nơi nhỏ bé, đủ để cô nương thân là được rồi.
Cố Niệm Chi cúi đầu, nhìn vào những khẩu súng mà Triệu Lương Trạch tháo thành các bộ phận để trong hòm, bình tĩnh nói: “Ừm, vậy chúng ta phải tự cứu mình thôi.”
Triệu Lương Trạch gửi một tin nhắn khẩn tới căn cứ của Cục tác chiến đặc biệt ở thành phố C Đế Quốc Hoa Hạ, đợi Hoắc thiếu thực hiện nhiệm vụ xong, căn cứ sẽ chuyển tiếp tin nhắn cho họ.
Anh ta tắt điện thoại rồi cùng lắp súng với Cố Niệm Chi.
Các bộ phận anh ta mang theo lần này có thể lắp ráp thành súng bắn tỉa M16 và súng tiểu liên bán tự động M1941, đạn nằm trong khoang của hòm.
Hai người không nói thêm gì, nhanh chóng lắp ráp hai khẩu súng, cầm chúng trong tay.
“Áo chống đạn, em đi mặc vào đi.” Triệu Lương Trạch đưa một chiếc áo chống đạn kiểu gi lê dài cho Cố Niệm Chi, bản thân cũng khoác một chiếc áo chống đạn khác lên người.
Cố Niệm Chi nhận lấy, đi vào phòng tắm cởi váy dài ra, đổi sang áo phông quần short, mặc thêm áo chống đạn, rồi bước ra ngoài nói: “Nếu em rơi xuống biển thì sao?”
“Không thành vấn đề. Đây là chiếc áo chống đạn mới nhất ở nước ta, cũng có thể được mặc như một chiếc áo phao.” Triệu Lương Trạch nháy mắt với Cố Niệm Chi.
Lúc này mà vẫn có thể cười được, Cố Niệm Chi cũng đến phục mấy anh lính tinh nhuệ của Cục tác chiến đặc biệt này rồi.
Trái tim lo sợ bất an của bản thân cô cũng trở nên bình tĩnh hẳn.
Triệu Lương Trạch lấy băng đạn ra khỏi ngăn vali, lắp vào hộp đạn, quấn một dây tiếp đạn dài như thắt lưng quanh eo Cố Niệm Chi, “Dùng tiết kiệm một chút, dùng hết là không có nữa đâu.”
Cố Niệm Chi cầm khẩu súng bắn tỉa M16, đây cũng là một loại súng cô thường dùng để luyện tập với Hoắc Thiệu Hằng.
Triệu Lương Trạch đeo một khẩu súng tiểu liên bán tự động với lực sát thương mạnh hơn lên người, quanh eo và vai đều được quấn băng đạn, dáng vẻ nhìn rất oai phong lẫm liệt.
“Đi thôi, để xem là lũ cướp biển ở đâu mà lại không có mắt như vậy.” Triệu Lương Trạch và Cố Niệm Chi cùng đi ra ngoài.
Ôn Thủ Ức đang đi lòng vòng trước cửa phòng họ, thấy hai người đều trang bị vũ trang đầy đủ khắp người đi ra thì kinh ngạc đến rơi cả cằm: “… Hai người có súng ư?!”
“Sở thích của tôi là bắn súng.” Cố Niệm Chi thản nhiên nói: “Vốn định ở trên du thuyền chơi đùa với cá mập một chút.”
Ôn Thủ Ức trợn trừng mắt nhìn Cố Niệm Chi, không tin một từ nào hết. Nhưng tại thời điểm này, họ nên hóa thù thành bạn mới là đúng đắn nhất.
Cô ta trấn tĩnh lại, nói: “Nếu hai người đã có vũ khí thì tốt quá rồi. Chúng ta đến phòng tiệc đi, đầu bếp và thủy thủ đều đang ở đó, có thể động viên họ cùng chúng ta chiến đấu chống lại cướp biển.”
Giọng cô ta vừa dứt đã nghe thấy mấy tiếng đạn vang lên piu piu piu piu bắn vào mạn tàu của du thuyền.
“Đi.” Triệu Lương Trạch dẫn đầu đi ra ngoài.
Ba người họ đến phòng tiệc ở tầng hai, bảy tám đầu bếp và khoảng mười thủy thủ đang sợ hãi đứng đó đợi.
Thấy họ đến, một đầu bếp béo đội mũ trắng lo lắng hỏi Ôn Thủ Ức: “Cô Ôn, chuyện gì đang xảy ra vậy? Những người đó là ai?!”
Ôn Thủ Ức còn chưa kịp trả lời, bên ngoài phòng tiệc đã vọng vào những tiếng nói ầm ĩ bằng tiếng Anh: “Họ đang ở đây!”
Cố Niệm Chi quay đầu nhìn, đồng tử bất giác co lại.
Không ngờ những người đó đã leo thẳng từ ca nô lên du thuyền!
Bọn chúng đều đen thui như phủ sơn, trong tay nắm rất nhiều loại súng khác nhau, nào là súng lục, súng trường và súng tiểu liên bán tự động, sát khí đằng đằng lao tới.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!