Cố Niệm Chi đang ở nơi đất khách quê người nhanh chóng nhận được tin nhắn của Mai Hạ Văn, nói mấy ngày tới cậu ta có việc, không thể tới được.
Nhìn vào chiếc điện thoại của mình, Cố Niệm Chi cũng không có cảm giác đặc biệt thất vọng gì lắm. Cô suy nghĩ một chút rồi gửi tin trả lời Mai Hạ Văn, vô cùng lịch sự thể hiện rằng mình rất thông cảm cho cậu ta.
Mà mấy hôm nay chính Hà Chi Sơ cũng không ở Washington, D.C.
Nghe Ôn Thủ Ức nói, nhà Giáo sư Hà có việc gấp, nên anh ta đã vội trở về rồi, tiệc sinh nhật lần này có lẽ anh ta không thể tham gia được, nhưng tất cả đều đã dặn dò Ôn Thủ Ức lo liệu cẩn thận.
Cố Niệm Chi không hoàn toàn tin vào lời Ôn Thủ Ức nói, nhưng đến buổi tối trước ngày sinh nhật của cô, Hà Chi Sơ vẫn chưa quay lại.
Cố Niệm Chi ôm chiếc gối ôm gấu trúc ngồi trong phòng, chống tay lên trán nghĩ, lần này, có lẽ chỉ có nhóm chú Hoắc ở bên mừng sinh nhật cùng cô thôi.
Triệu Lương Trạch tới gõ cửa, cười tươi nói: “Ngủ sớm đi, sáng sớm ngày mai còn tới sân bay đấy.”
Hiện nay Cố Niệm Chi và Triệu Lương Trạch đang ở thủ đô Washington, D.C của Mỹ, thuộc vùng ven biển phía Đông nước Mỹ, cơ bản là nằm ở rẻo đất giữa hai miền Nam Bắc.
Bình thường nếu muốn đi du thuyền trên biển Caribe thì phải xuất phát từ cảng New York. Do đó, họ phải lên máy bay đi New York trước, sau đó mới từ đây đi lên thuyền.
Cố Niệm Chi vô cùng mê mẩn: “Nghe nói Giáo sư Hà còn đặc biệt đặt pháo hoa từ nước ta vận chuyển theo đường hàng không qua đây, không biết tối mai có được xem không nữa?”
“Em ở trong nước vẫn chưa xem đủ sao?” Triệu Lương Trạch châm chọc cô: “Nhớ cái đợt Quốc Khánh năm đó, em làm ầm làm ĩ nằng nặc đòi đi xem pháo hoa. Hoắc thiếu cũng phải chịu thua, quyết định đưa em ra ngoài, vậy mà đi được nửa đường em đã ngủ gật rồi. Hoắc thiếu cõng em cả một tối, anh làm thế nào cũng không kéo em xuống được, em cứ như con gấu túi ấy, ôm chặt Hoắc thiếu không chịu buông.”
Cố Niệm Chi đỏ mặt, nhớ tới tình huống lúc đó, ngại ngùng nói: “Lúc đó em không hiểu chuyện, chắc chú Hoắc mệt lắm nhỉ?”
“Còn phải nói.” Triệu Lương Trạch đưa tay phải lên, búng ngón tay đánh tách một cái: “Thôi được rồi, tóm lại là em đừng vì có pháo hoa của Giáo sư Hà, mà quên mất lúc chúng ta từng cùng nhau xem pháo hoa đấy.”
“Đương nhiên em sẽ không quên rồi.” Cố Niệm Chi trừng to mắt nói: “Với lại, tại em đang nghĩ sẽ được xem pháo hoa cùng chú Hoắc nên mới phấn khích như này đấy chứ!”
Triệu Lương Trạch xoa xoa đầu cô: “Ngủ đi.”
Nói rồi ai về phòng người nấy ngủ.
Hôm sau, cả hai dậy từ sáng sớm tinh mơ.
Vai Cố Niệm Chi đeo ba lô, tay xách một chiếc vali nhỏ nhắn màu hồng anh đào, còn Triệu Lương Trạch thì đeo một chiếc ba lô du lịch lớn, vali anh ta đem theo cũng lớn hơn cái của Cố Niệm Chi nhiều.
Họ phải ở trên du thuyền hai ngày hai đêm, hơn nữa còn là ở trên biển, như thường lệ Triệu Lương Trạch chuẩn bị vô cùng vẹn toàn.
Đây cũng là thói quen nghề nghiệp của bọn họ.
Dù tỉ lệ xảy ra chuyện không lớn thì họ cũng vẫn sợ lỡ như sẽ có vấn đề gì. Tốt nhất là lo trước khỏi họa.
Hơn tám giờ, xe taxi họ gọi đã tới, chở họ đến sân bay theo giờ đã hẹn với Ôn Thủ Ức.
Một người đàn ông da trắng mặc bộ đồng phục màu đen bước tới, dẫn họ đi qua lối cửa VIP vào bên trong sân bay.
“Trợ giảng Ôn phái tôi đứng đây đợi các vị. Đây là máy bay tư nhân Giáo sư Hà chuẩn bị cho các vị, có thể trực tiếp bay đi luôn.”
Trên chuyên cơ bước xuống hai nữ tiếp viên xinh đẹp tóc vàng mắt xanh, xách hành lí cho Cố Niệm Chi và Triệu Lương Trạch.
Cố Niệm Chi toát mồ hôi lạnh nhìn Triệu Lương Trạch.
“Đi thôi, đã tới đây rồi thì lên đi.” Triệu Lương Trạch không để ý gì đưa vali cho tiếp viên hàng không.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!