“Hoắc thiếu, Giáo sư Hà định tổ chức sinh nhật mười tám tuổi cho Niệm Chi trên du thuyền ở vùng biển tự do Caribe.” Triệu Lương Trạch gửi tin nhắn đi, chứ không liên lạc qua video.
Đọc được tin nhắn này, khóe môi Hoắc Thiệu Hằng hơi hạ xuống, nhưng lại nhanh chóng quay về trạng thái bình thường.
“Đại Hùng, cậu không cần chuẩn bị rườm rà nữa.” Hoắc Thiệu Hằng gọi điện thoại cho Âm Thế Hùng: “Tiệc sinh nhật thứ mười tám của Niệm Chi sẽ được tổ chức trên biển.”
Âm Thế Hùng sung sướnɠ: “Trên biển ư? Ha ha ha ha, tốt quá tốt quá, nếu ở trên biển thì chúng ta có thể yên tâm không lo nghĩ gì rồi ha ha ha…”
…
Lúc Mai Hạ Văn nhận được tin về tiệc sinh nhật mười tám tuổi của Cố Niệm Chi, thì chỉ còn cách ngày sinh nhật cô một tuần.
“… Tổ chức trên du thuyền ở vùng biển tự do Caribe ư?” Cậu ta vô cùng kinh ngạc nhìn vào tấm thiệp mời từ email của Cố Niệm Chi gửi tới: “Ai mà lại ra tay hoành tráng thế nhỉ?”
Khương Hồng Trà nhoài người trên lưng cậu ta, vòng tay qua cổ cùng cậu ta xem thiệp mời trên máy tính, cũng rất ngạc nhiên: “Không phải cô bạn gái nhỏ của anh là trẻ mồ côi sao? Người giám hộ của cô ấy giàu có vậy à? Còn tổ chức tiệc sinh nhật trên du thuyền ở vùng biển tự do Caribe nữa cơ á?”
“Người giám hộ của cô ấy chỉ là nhân viên văn phòng bình thường thôi, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.” Mai Hạ Văn lơ đãng lắc đầu, trong lòng xuất hiện suy đoán không hay, nét mặt cũng sa sầm xuống.
Khương Hồng Trà hơi khựng lại, cũng bất chợt có cùng một suy nghĩ với Mai Hạ Văn. Trên mặt cô ta hiện lên một nụ cười khó hiểu, nhẹ nhàng nói bên tai Mai Hạ Văn: “Anh xem, một cô gái xinh đẹp, cho dù xuất thân khốn khó thế nào, chỉ cần cô ta có dung mạo nổi bật, có đầu óc, thì cô ta sẽ có những khả năng vô hạn. Vì vậy đừng bao giờ coi thường con gái.”
“Em có ý gì?” Mai Hạ Văn đẩy Khương Hồng Trà ra: “Niệm Chi không phải loại người đó.”
Cậu ta không tin Cố Niệm Chi sẽ phản bội cậu ta giống như Khương Hồng Trà.
“Em còn chưa nói cô ấy là loại người nào mà.” Khương Hồng Trà trở lại sofa, đôi chân dài vắt chéo, tay chống cằm, lạnh nhạt nói: “Nhưng một cô gái mồ côi không một xu dính túi, bỗng nhiên lại có thể tổ chức tiệc sinh nhật mười tám tuổi trên du thuyền tại vùng biển tự do Caribe, lẽ nào không phải là do tìm thấy ‘mỏ vàng’ sao?”
Mai Hạ Văn chẳng nói chẳng rằng đi vào trong phòng, cầm điện thoại gọi cho Cố Niệm Chi.
Lúc đó bên chỗ Cố Niệm Chi đang là bảy tám giờ sáng.
Cô vừa tới văn phòng Ủy ban Ngân sách của Quốc hội Mỹ. Nghe chuông điện thoại reo, nhìn thấy là điện thoại của Mai Hạ Văn, trong lòng cô rất vui vẻ trượt điện thoại nhận cuộc gọi: “Hạ Văn à? Anh đã nhận được thiệp mời em gửi chưa?”
“Nhận được rồi.” Mai Hạ Văn nén cơn giận dữ lại, nhẹ nhàng hỏi: “Niệm Chi, sao em lại nghĩ đến việc tổ chức sinh nhật trên du thuyền ở biển Caribe vậy?”
“Em cũng có muốn thế đâu.” Cố Niệm Chi vui vẻ nói: “Là Giáo sư Hà đấy. Thầy ấy tổ chức sinh nhật cho em, mời mọi người đến du thuyền ở Caribe chơi.”
Hóa ra là Giáo sư Hà.
Mai Hạ Văn thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ kỹ một chút, trái tim cậu ta như bị thắt chặt lại: “Giáo sư Hà ư? Tại sao… sao… sao thầy ấy lại đối xử với em tốt như vậy? Dám chi ra nhiều tiền thế kia ư?”
Giọng điệu của Mai Hạ Văn khiến Cố Niệm Chi không hài lòng: “Anh nói vậy là có ý gì? Anh nói rõ ra xem nào.”
Cô tức giận đi vào phòng làm việc của mình, đóng cửa phòng lại.
Mai Hạ Văn bực bội vò đầu bứt tóc: “Em đừng có giả ngốc, em biết rõ ý của anh là gì mà. Em nói xem, đang yên đang lành, có lý gì mà một giáo viên hướng dẫn lại tốn nhiều tiền như thế chỉ để tổ chức sinh nhật cho em? Em nghĩ anh là thằng ngốc à?!”
“Mai Hạ Văn! Anh không được xúc phạm em, cũng đừng có xúc phạm Giáo sư Hà!” Cố Niệm Chi nổi giận đùng đùng, hận không thể ném quách chiếc điện thoại đi: “Anh mau xin lỗi em đi! Nếu không em sẽ không bao giờ quan tâm đến anh nữa!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!