Chương 261:
“Rõ ràng em đang có thắc mắc, sao không hỏi tôi?” Hà Chi Sơ tiến lên một bước, không cho cô lùi lại nữa, “Em không có thắc mắc gì thật sao?”
“Thắc mắc gì cơ ạ?” Cố Niệm Chi chớp mắt, hàng mi dài đen, mảnh, đẹp tinh xảo vểnh lên, “Thầy là Giáo sư và cũng là người hướng dẫn của em, thầy tốt với em như vậy, em có ăn no rửng mỡ đâu phải thắc mắc chứ ạ?”
“Rõ ràng vừa rồi em đang thắc mắc vì sao Ôn Thủ Ức lại ở đây, tại sao em không hỏi?” Sắc mặt của Hà Chi Sơ lạnh lùng trở lại. Anh ta ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn vải gấm màu trắng sữa, một cánh tay ung dung khoác lên thành ghế sofa, ngước đôi mắt ướt hoa đào lên nhìn cô, sống mũi thẳng tắp và đôi môi mỏng thể hiện rõ rằng anh ta đang rất không vui.
Cố Niệm Chi cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt hơn, “Giáo sư Hà, chuyện này không liên quan gì tới em, em không muốn hỏi.”
Vì sao Ôn Thủ Ức lại ở trong nhà Hà Chi Sơ ư, việc này có liên quan gì tới cô chứ?
Cô chỉ là sinh viên của anh ta thôi, chẳng lẽ còn muốn điều tra hộ khẩu của anh ta sao?
“Không liên quan sao?” Hà Chi Sơ nhìn Cố Niệm Chi, không rõ là mình đang thất vọng hay là ngỡ ngàng, “Không liên quan thật sao?”
“Chỉ cần thầy giữ đạo đức nghề nghiệp, không thiên vị là được rồi ạ.” Cố Niệm Chi ngẩng đầu lên, buông lỏng tay, trên mặt cô lại hiện ra nụ cười. Cô duỗi bàn tay phải thon dài ra, ngón tay cái và ngón trỏ vặn lại ra dấu: “Em là sinh viên của thầy, em không dám yêu cầu quá cao, chỉ kỳ vọng ở thầy một chút xíu vậy thôi.”
“Chỉ một chút xíu như vậy ư?” Hà Chi Sơ bị cô chọc tức đến bật cười, “Bạn học Cố đúng là khiêm nhường, không hề tham lam chút nào nhỉ.”
“Vâng, em luôn luôn là một sinh viên xuất sắc cả về mặt học tập và đạo đức, biết nghĩ cho người khác mà.” Tự huyễn hoặc bản thân xong, chính Cố Niệm Chi cũng phải đỏ mặt.
Hà Chi Sơ nhắm mắt lại, một tay đặt lên trán, nhấc chân lên ghế sofa, cơ thể không nhúc nhích, lấy tay còn lại quơ quơ, “Em về đi, đến gara mà tìm tài xế đưa em về.”
Anh ta không thèm nhìn cô, cứ thế đuổi cô đi luôn như vậy.
Mặc dù Cố Niệm Chi có chút không vui, nhưng cũng không tỏ vẻ tức giận trước mặt Hà Chi Sơ.
Cô là cái thá gì chứ?
Người ta đối xử tử tế với cô một chút, cô lại còn được voi đòi tiên nữa sao?
Cố Niệm Chi lễ phép nói với Hà Chi Sơ một câu: “Em đi đây, hẹn gặp lại Giáo sư Hà.” Nói xong cô quay người rời đi như một sinh viên mẫu mực.
Hà Chi Sơ ngước mắt lên, thấy bóng lưng của cô càng lúc càng xa, không chút lưu luyến, anh ta nắm chặt hai tay lại, hô một tiếng: “Niệm Chi…”
Cố Niệm Chi dừng bước, tươi cười quay đầu hỏi: “Giáo sư Hà còn có việc gì ạ?”
Hà Chi Sơ vẫn chống tay trên trán, ngồi trên sofa, lặng lẽ nhìn cô không nói một lời.
Cố Niệm Chi cũng không nói gì, kiên nhẫn đợi anh ta lên tiếng.
Căn phòng khách rộng lớn yên tĩnh không một tiếng động, chiếc rèm trắng như tuyết từ trên cao rủ xuống như dòng thác chảy.
Góc phòng đặt một chiếc đồng hồ cao ngang người, giống như đồ cổ, con lắc đồng hồ không ngừng chuyển động, thi thoảng vang lên những tiếng kính coong nhưng lại càng khiến căn phòng có vẻ trống trải hơn.
Không biết hầu gái và quản gia trốn hết đi đâu rồi, mà không thấy bóng dáng một ai.
Hai người họ im lặng nhìn nhau, lại như bị muôn sông nghìn núi cách trở.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!