Cô đã từng đến nhà của Hà Chi Sơ ở vùng ngoại ô Boston, nơi đó nhỏ hơn trang viên này nhiều, xem ra đó chỉ là chỗ ở tạm thời của Hà Chi Sơ thôi.
Còn ở trang viên này, khắp nơi đều mang không khí cổ xưa kế thừa từ nhiều thế hệ của một gia tộc, không biết có đến bao nhiêu thế hệ đã từng ở đây.
Cố Niệm Chi đoán chắc chắn nơi này là căn nhà do ông bà tổ tiên của Hà Chi Sơ để lại.
Chỉ có lý do này mới có thể giải thích được tại sao Hà Chi Sơ còn trẻ như vậy mà đã có thể sở hữu tài sản lớn như thế, và nhiều người hầu như vậy.
Anh ta hẳn là người sở hữu old money đây mà.
Hà Chi Sơ cười, lắc đầu nói: “Không, bố mẹ tôi không ở đây. Nơi này chỉ là chỗ ở tạm thời thôi.”
Trang viên lớn như thế này mà vẫn là chỗ ở tạm thời à?!
Cố Niệm Chi cảm thấy thật sự không thể tin nổi.
Cô không muốn nói chuyện nữa, chỉ lặng lẽ theo Hà Chi Sơ bước lên bậc thang, đi vào phòng khách.
Hai cánh cửa bằng gỗ sồi đơn giản và quý giá được hai quản gia nữ người da trắng tóc đen mắt xanh mặc trang phục áo trắng váy đen đẩy ra.
Vừa bước vào cửa, cô đã nhìn thấy ngay một phòng khách hình bầu ɖu͙ƈ, đối diện cửa ra vào là hai cái cầu thang rất to hình xoắn ốc lượn vòng dẫn lên tầng trên.
Cố Niệm Chi ngẩng đầu lên nhìn sơ qua một chút, căn nhà này chắc cũng phải cao đến ba bốn tầng ấy nhỉ.
Không biết là có bao nhiêu phòng nữa.
“Giáo sư Hà, trong nhà thầy có nhiều người lắm ạ?” Rốt cuộc tính tình của Cố Niệm Chi vẫn rất trẻ con, chỉ buồn bực trong chốc lát rồi bỏ qua rất nhanh, “Nhiều phòng như thế này…” Cô dang cánh tay ra xoay một vòng, “Có thể ở được bao nhiêu là người ấy?”
“Nơi này chỉ có một mình tôi ở thôi.” Hà Chi Sơ khựng lại một chút, “Trợ giảng Ôn ở một căn khác dành cho khách, cách chỗ này không xa.”
Đương nhiên trang viên lớn như thế này không chỉ có một tòa nhà chính, mà còn có mấy tòa nhỏ hơn nằm rải rác ở xung quanh trang viên.
Ban đêm khi đèn được bật sáng lên, từng tòa nhà nhỏ giống như những viên ngọc trai trên đồng cỏ xanh tươi vây quanh tòa biệt thự ở chính giữa.
Cố Niệm Chi cười ha ha hai tiếng, thầm nghĩ tại sao trợ giảng Ôn lại ở chỗ này nhỉ? Chẳng lẽ trợ giảng kiêm luôn người giúp việc và bảo mẫu à?
Trong khoảnh khắc này, Cố Niệm Chi nhớ tới cảnh tượng cô từng thấy ở bên ngoài thư viện C.
Đó là một ngày mưa lớn, Ôn Thủ Ức che ô cho Hà Chi Sơ lên xe. Chị ta lấy ô che toàn bộ cho Hà Chi Sơ, còn mình bị ướt một nửa người cũng không quan tâm.
Lúc đó Cố Niệm Chi thầm phỉ nhổ trong lòng, cảm thấy chị ta không giống trợ giảng, mà giống bảo mẫu của Hà Chi Sơ hơn.
Bây giờ xem ra mối quan hệ của hai người họ đúng là không phải kiểu hời hợt bình thường.
Đã biết được điều này mà cô vẫn còn kể tội Ôn Thủ Ức trước mặt Hà Chi Sơ thì cô cũng có chút không biết phân biệt nặng nhẹ thật.
Có lẽ Hà Chi Sơ đưa cô đến nhà của anh ta chính là để làm rõ mối quan hệ không tầm thường của anh ta với Ôn Thủ Ức, để cô không gây khó dễ cho Ôn Thủ Ức nữa chăng?
Lần đầu tiên Cố Niệm Chi cảm thấy không chắc chắn lắm về sự nghiệp làm Thạc sĩ của mình trong ba năm nghiên cứu sinh tương lai.
Chẳng lẽ lúc trước Ôn Thủ Ức tới khuyên cô đừng có cố chấp làm nghiên cứu sinh của Hà Chi Sơ thật sự là vì muốn tốt cho cô sao?
Thế thì cũng khϊế͙p͙ người quá đấy…
Cố Niệm Chi lắc đầu, cố gạt suy nghĩ này đi.