Hai tuần sau, cuối cùng Hà Chi Sơ đã trở về.
Khi anh ta mệt mỏi xuống máy bay, việc đầu tiên anh ta làm là đến điện Capitol Hill xem Cố Niệm Chi đang làm gì.
Cố Niệm Chi lại không có ở văn phòng Ủy ban Ngân sách.
“Mary, học sinh của tôi đâu rồi?” Hà Chi Sơ mỉm cười đặt một món quà nhỏ lên bàn làm việc của Mary.
Mary khoa tay múa chân, nói một cách rất cường điệu: “Anh hỏi Cố à? Cô bé sang văn phòng khác buôn chuyện rồi. Mấy ngày nay rảnh rỗi không có việc gì, cô bé thường xuyên đi chỗ khác buôn chuyện. Mọi người ở đây đều quen thân với cô bé ấy cả rồi, đúng là một bông hoa hồng nhỏ vui vẻ.”
Mặc dù Hà Chi Sơ đang cười, nhưng gân xanh trên trán đã thấp thoáng lộ ra.
Con bé này được lắm, không chịu làm việc cho đàng hoàng mà lại chạy khắp nơi để buôn chuyện, đúng là thích ăn đòn đây mà.
Hà Chi Sơ quay người đi thẳng ra ngoài.
…
Anh đứng ở cửa văn phòng của Ủy ban Tự do thông hành Hàng hải, hai tay đút trong túi quần, nhìn một cô gái xinh xắn mặc bộ váy Chanel màu hồng nổi bật trong đám nhân viên và nghị viên đều mặc bộ vest đen trắng.
Cô gái này chính là Cố Niệm Chi, cô đang ngồi cạnh Chủ tịch John của Ủy ban Tự do thông hành Hàng hải, tươi cười nói chuyện phiếm với ông ta.
Trong hai tuần nay, Cố Niệm Chi gần như không thể làm được việc gì ở Ủy ban Ngân sách, vì tài khoản của cô có vấn đề, về sau hoàn toàn không dùng được nữa.
Hà Chi Sơ không có ở đây, cô lại không muốn đi tìm Ôn Thủ Ức, nên dứt khoát không thèm làm gì, hàng ngày đều lượn lờ ở trong Ủy ban, học cách bắt chuyện tự nhiên của anh Hoàng. Chỉ trong thời gian ngắn mà trò giỏi hơn thầy, cô đã có thể hòa nhập được với mọi người rồi.
Ngoài thời gian làm việc, có thể trò chuyện tâm sự cùng một cô bé xinh xắn lanh lợi người châu Á này khiến các nghị viên và nhân viên đều thấy rất vui.
“Ông John, ông chắc chắn là Mỹ định rút khỏi Công ước Quốc tế về Luật biển chứ? Thế nhưng theo tôi biết lúc trước Mỹ chính là một trong những nước thảo ra Công ước này mà.” Đôi mắt to của Cố Niệm Chi sáng lấp lánh, đóng vai một cô nàng có trí thông minh đột nhiên offline một cách rất vừa phải.
“Cái đầu xinh đẹp của cô không hiểu rõ chuyện này rồi.” John cười ha hả lắc đầu, bật máy tính lên lấy ra một tập tin cho cô xem, “Cô biết đây là cái gì không?”
Cố Niệm Chi nhíu mày, xích lại gần. Cô nhìn thấy bản scan một tài liệu rất cũ kỹ trên màn hình máy tính của John.
Trang giấy của tài liệu kia đã ngả vàng, không biết đã có từ bao lâu rồi.
Cô nhìn chữ ký trên văn kiện, đôi môi đỏ cong cong như củ ấu mở ra tròn xoe, “Ồ? Là tài liệu từ thế kỷ trước ạ?!”
“Đúng, chắc cô biết Liên minh Quốc tế năm đó chứ? Nước Mỹ chúng tôi còn là nước khởi xướng cơ, cuối cùng do Quốc hội phản đối nên chúng tôi không gia nhập nữa.” John cười ha ha, “Thú vị chứ? Tôi cho cô biết, chính trị Quốc tế chính là như vậy đấy, đừng hy vọng có chỗ cho Pháp luật và công bằng, tất cả đều dựa vào sức mạnh để nói chuyện, tất cả đều vì lợi ích của quốc gia. Nếu việc gia nhập Công ước có lợi đối với quốc gia chúng tôi, thì chắc chắn chúng tôi sẽ gia nhập. Còn hiện tại Công ước này đang tạo ra trở ngại với lợi ích của quốc gia chúng tôi, thì chúng tôi còn ở trong đó làm gì? Để mặc cho người ta chém giết chắc?”
“Ông không cảm thấy một quốc gia mà lật lọng như thế này có hơi mất mặt sao?” Cố Niệm Chi lườm John, “Nước Mỹ là một siêu cường quốc cơ mà.”
John ngạo mạn liếc cô, “Tôi quan tâm các quốc gia khác nhìn chúng tôi như thế nào làm gì nhỉ? Không phục thì đi chết đi thôi.”
Cố Niệm Chi giơ ngón tay cái về phía ông ta: “Rất có khí phách! Không hổ là Tây Sở Bá Vương *!”
(*) Hạng Tịch (chữ Hán: 項籍; 232 TCN – 202 TCN), biểu tự là Vũ (羽), do đó ông được biết đến rộng rãi qua cái tên Hạng Vũ (項羽) hoặc Tây Sở Bá Vương là một nhà chính trị, một tướng quân nổi tiếng, người có công trong việc lật đổ nhà Tần và tranh chấp thiên hạ với Hán Cao Tổ (Lưu Bang) đầu thời nhà Hán.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!