Cố Niệm Chi vừa ngẩng đầu lên liền thấy gương mặt trắng sáng như cái đĩa bạc của Ôn Thủ Ức xuất hiện trước mặt cô.
“Trợ giảng Ôn à.” Cố Niệm Chi đứng lên, mỉm cười hỏi: “Chị có việc gì à?”
Ôn Thủ Ức đặt một cái thẻ tín dụng lên trên bàn máy tính của cô, “Đây là thẻ của em, xin lỗi nhé, vì việc xét duyệt hồ sơ lý lịch mà thẻ của em làm chậm hơn của Tiểu Hoàng mấy ngày. Tôi phải tìm công chứng viên để chứng minh hai vụ kiện của em đều đã được hòa giải.”
“Trợ giảng Ôn, lần đầu là người ta kiện tôi, sau đó đối phương rút đơn kiện. Lần thứ hai là tôi kiện đối phương vu cáo, đối phương đã nhận tội, đồng thời cũng đã phải bồi thường khoản tiền lớn.” Cố Niệm Chi lắc ngón tay trước mặt Ôn Thủ Ức, “Không thể gọi là hòa giải được, chị không nên hiểu sai.”
Ôn Thủ Ức gật đầu mỉm cười, “Tôi biết đều không phải là lỗi của em. Hai tháng nay tôi không ở đây nên đã để em chịu thiệt thòi quá. Nếu như tôi ở đây, chắc chắn sẽ không đến mức phải lên tòa án. Công việc của Giáo sư Hà rất nhiều, đôi khi cũng có sơ suất với em, mong em bỏ qua cho. Trong lòng Giáo sư Hà, người anh ấy coi trọng nhất chính là sinh viên của mình đấy.”
Mặc dù nghe không hề lọt tai, nhưng Cố Niệm Chi cũng không thể tranh cãi với cô ta, nói thẳng với cô ta là Giáo sư Hà đối xử với mình không giống người bình thường.
Dù có thật sự là không giống bình thường đi chăng nữa, cô cũng không thể tự mình nói thẳng ra được, vậy thì mất mặt quá…
Cho nên Cố Niệm Chi chỉ lấy cái thẻ tín dụng mà Hà Chi Sơ đưa cho cô ra, cười ngọt ngào quơ thẻ trước mặt Ôn Thủ Ức, “Trợ giảng Ôn, đúng là Giáo sư Hà đối xử với chúng tôi rất tốt. Khi thầy ấy phát hiện ra tôi chưa có thẻ tín dụng, liền kiên quyết đưa cho tôi dùng thẻ tín dụng của mình. Đây gọi là tinh thần gì nhỉ? Đây gọi là tinh thần của chủ nghĩa quốc tế vị tha và cống hiến đấy. Trợ giảng Ôn, chị có thể hiểu được nỗi khổ tâm của Giáo sư Hà không?”
Sắc mặt của Ôn Thủ Ức cứng đờ ra trong giây lát, cô ta nhìn chiếc thẻ tín dụng trong tay Cố Niệm Chi kia, một lát sau, bật cười tự giễu, “Xem ra em lại tố cáo tôi rồi. Ôi, Niệm Chi à, tôi thật sự chỉ muốn tốt cho em thôi. Dù em không cảm kϊƈɦ thì cũng không nên lần nào cũng nghĩ xấu cho tôi như vậy có được không?”
“Từ xưa đến nay tôi không bao giờ đánh giá nhân phẩm của người khác một cách chủ quan vô căn cứ.” Cố Niệm Chi cất chiếc thẻ tín dụng Hà Chi Sơ cho cô đi, trên môi cô mang theo vẻ hơi mỉa mai: “Tôi chỉ suy đoán nhân phẩm của một người dựa vào hành động của cô ta thôi. Trợ giảng Ôn, trong lòng chị nghĩ như thế nào, có nỗi khổ gì, cũng không liên quan gì tới tôi, tôi cũng không muốn biết. Tôi chỉ hy vọng có thể bình an thuận lợi vượt qua nửa năm này, sau đó về nước tiếp tục việc học của tôi thôi.”
Ôn Thủ Ức chăm chú nhìn Cố Niệm Chi bằng ánh mắt tràn đầy vẻ cảm thông và đồng tình, nhìn đến mức khiến Cố Niệm Chi cảm thấy toàn thân đều không thoải mái.
Cô không hề khách sáo ngồi xuống tiếp tục công việc với máy tính, không thèm ngẩng đầu lên nói: “Trợ giảng Ôn, chị còn việc gì nữa không?”
Ôn Thủ Ức thở dài, bình tĩnh cụp mắt xuống nhìn cô ấy.
Cố Niệm Chi ở trước máy tính ngẩng đầu lên, không hề ngại ngùng đối mặt với cô ta.
Đập vào mắt cô là dáng người khá đầy đặn của Ôn Thủ Ức, hai gò má như cái đĩa bạc, lông mày mảnh, miệng nhỏ xinh, cái mũi nhỏ thẳng tắp, còn cả đôi mắt phượng hơi xếch lên hơi giống đôi mắt ướt hoa đào của Hà Chi Sơ, nhưng mắt cô ta dài và nhỏ hơn. Nhìn cô ta giống một mỹ nữ bước ra từ trong bức tranh cổ vậy, đầy đặn, ngọt ngào, khi không nói lời nào thì dịu dàng đến rung động lòng người.
Chăm chú quan sát vẻ ngoài của Ôn Thủ Ức mãi, cuối cùng Cố Niệm Chi càng nhìn lại càng cảm thấy cô ta có vẻ quen quen.
Giống ai nhỉ?
Suy nghĩ của Cố Niệm Chi lại bắt đầu chạy loạn lên như ngựa thần lướt gió tung mây, ánh mắt cô sắp không còn tiêu cự nữa rồi.
Ôn Thủ Ức lẳng lặng nhìn Cố Niệm Chi một lúc, thấy chỉ mới một lát mà Niệm Chi đã mất tập trung, cô ta liền mỉm cười, quay người rời khỏi văn phòng nhỏ của Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi nhìn chằm chằm theo bóng lưng Ôn Thủ Ức, đột nhiên nghĩ được ra.
Cô đã nhớ ra vì sao cô nhìn Ôn Thủ Ức thấy quen mắt rồi.
Trong phòng ngủ của cô ở căn nhà tại khu Phong Nhã ở thành phố C Đế Quốc Hoa Hạ có mấy con búp bê cô từng chơi hồi nhỏ.
Cái váy công chúa màu hồng tím nhạt, tóc mái dày ngang trán, đôi mắt nhỏ dài, khuôn mặt giống đĩa bạc, dáng người nở nang, nhìn giống một tiểu cô nương bước ra từ một bức tranh cổ.
Cái cảm giác đó, đúng là giống Ôn Thủ Ức đến sáu bảy phần.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!