“Cô gái ư?” Triệu Lương Trạch nghĩ tới Bạch Duyệt Nhiên, vẻ mặt của anh chợt trở nên hơi khác thường, nhưng lại vội vàng cười to để che giấu đi, “Ha ha ha ha… Làm gì có cô gái nào? Tạm thời anh chưa tìm được cô gái nào làm anh rung động cả. Nhưng trong tám năm ở Cục tác chiến đặc biệt, anh đã học được rất nhiều kiến thức và kỹ năng ngoài kiến thức sách vở và mạng máy tính.”
“Ví dụ như…?”
“Ví dụ như cách phán đoán ý đồ thật sự của đối phương, ứng phó như thế nào khi bị đối phương trêu chọc, làm cách nào phán đoán được đối phương chân thành hay giả dối, còn nữa, trong lúc làm nhiệm vụ làm sao để đối phương tin tưởng rằng em không lừa cô ấy.”
Cố Niệm Chi: “Rốt cuộc là bọn anh đã học những thứ quái quỷ gì thế?!”
Một trăm linh tám kỹ năng tán gái sao?
“Đây chỉ là một phần cực nhỏ mà bọn anh được học thôi, em đừng có mà vơ đũa cả nắm.” Triệu Lương Trạch uốn nắn lại cách nhìn của cô.
“Niệm Chi, nói thật lòng nhé, anh cảm thấy những kỹ năng này mới thật sự quan trọng với em, còn hơn là chạy việt dã mười cây số, nhảy qua thanh chướng ngại vật hay kỹ năng bắn súng. Đáng tiếc là Hoắc thiếu không nghe anh. Em thông minh, nhưng em có biết cách để phán đoán tình cảm của một người con trai đối với mình không? Biết họ đối với em là chân thành hay giả dối không? Em có thể xuyên thấu qua vỏ bọc mà nhìn vào bản chất không? Những thứ này không có trong sách vở, nhưng học còn thú vị hơn học những thứ kia!”
Triệu Lương Trạch cười như đã tính trước, nghiêng người dựa vào cô, hạ nhỏ giọng nói: “Quan trọng hơn đó là em có thể phân biệt được trong ánh mắt của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ đó, rốt cuộc là ɖu͙ƈ vọng của đàn ông với phụ nữ, hay là sự yêu quý giữa bạn bè với nhau. Nếu có thể phân biệt được điều này, em có thể tránh được rất nhiều phiền toái không mong muốn đấy.”
Cố Niệm Chi khẽ nhếch môi, ánh mắt cô lấp lánh nhìn Triệu Lương Trạch.
Những lời nói của anh quả thật là đã mở ra cánh cổng của một thế giới mới cho Cố Niệm Chi.
“Anh Tiểu Trạch, em bái anh làm sư phụ! Anh dạy em nhé?!” Cố Niệm Chi kéo Triệu Lương Trạch ra ngồi trước máy vi tính, “Anh nói đi để em viết, có những bước nào thế ạ!”
Triệu Lương Trạch vỗ trán bất lực.
Những cảm giác này chỉ có thể hiểu ngầm, không thể nói thành lời, làm sao anh có thể viết từng bước một ra được chứ?
Triệu Lương Trạch cảm thấy mình đúng là ăn no rửng mỡ, vẽ thêm chuyện để làm.
Nếu Hoắc thiếu biết được, chắc sẽ đầy anh ra đảo Mauritius mất…
“Cái này không vội được, chủ yếu là phải thực chiến diễn tập.” Triệu Lương Trạch bình thản đánh lạc hướng Cố Niệm Chi, “Ví dụ như anh nói với em vừa rồi, ánh mắt ông anh Hoàng của em nhìn em có gì đó không bình thường đấy, lần sau em gặp anh ta có thể để ý kỹ ánh mắt anh ta một chút, rồi thử so sánh với ánh mắt của người khác xem.”
Nếu thảo luận sâu về những thứ này thì có thể nói đây là phạm trù tâm lý học, các loại sách vở tài liệu chất đống như núi.
Nhưng nếu nói một cách đơn giản, đối với nhiều người, kỹ năng này không cần học cũng tự ngấm. Nếu từ lúc học tiểu học đã thường xuyên chú ý đến nét mặt của người khác, thì sau này lớn lên họ có thể dễ dàng hòa nhập vào xã hội giống như cá gặp nước vậy.
Ở phương Tây, loại kỹ năng này được gọi là street smart, thông thường những nhân tài kiệt xuất có xuất thân tốt, IQ cao thì lại không có kỹ năng này.
“Sao lại thế được chứ!” Cố Niệm Chi bất mãn nói, “Không có định lượng, không có thước đo thì làm sao mà em đánh giá được?!”
“Vậy nên anh mới nói những kiến thức này cực kỳ có tính khiêu chiến, em có dám học không?” Triệu Lương Trạch ngồi thẳng người dậy, nở nụ cười rất tươi, “Được rồi, anh về phòng đây, tối nay em muốn ăn gì? Hay mình gọi ship nhé?”
Cố Niệm Chi nhìn chằm chằm Triệu Lương Trạch một hồi, cảm thấy lời anh ta nói khó phân biệt thật giả, không biết có nên tin anh ta không.
Hai người ăn cơm tối xong, Cố Niệm Chi dọn phòng rồi đi tắm.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!