“Còn nữa, nói với Phó Giám đốc Từ rằng bốn mươi triệu còn lại, chúng ta sẽ chuyển theo từng kỳ.” Cố Yên Nhiên ăn hai miếng dưa Ha-mi rồi ngừng, đứng lên đưa đĩa dưa cho thư ký của cô ta, “Dưa Ha-mi này ăn khá ngon, hôm qua vừa được chuyển đến bằng đường hàng không đấy. Cái này do trang trại trồng riêng theo cách tự nhiên nên chất lượng cũng có thể so với hàng cao cấp ở đây.”
Mỗi người thư ký ở đây chia nhau, mỗi người ăn thử một miếng, sau đó Cố Yên Nhiên lại tiếp tục dặn dò, “Đặt thêm mấy vé máy bay đi, tôi muốn về Barbados. Ở đây lâu quá rồi, tạm thời phải quay về đã.”
…
Cố Yên Nhiên vừa đi chưa được mấy hôm, Phó Giám đốc Từ đã nhận được tin tức thông báo rằng, Cố Yên Nhiên vốn đồng ý quyên góp năm mươi triệu đô la Mỹ nhưng chỉ góp mười triệu trước, số tiền bốn mươi triệu còn lại sẽ chuyển theo từng kỳ.
Ông ta rất bất mãn. Vì chuyện của cô ta, họ đã đánh liều cả mạng sống của quân nhân nước nhà, vậy mà bây giờ mọi chuyện xử lý xong rồi thì cô ta lại bắt đầu giở trò…
Nghe Phó Giám đốc Từ oán trách trong điện thoại, Hoắc Thiệu Hằng chỉ lạnh nhạt nói: “Chuyển trả lại mười triệu kia cho cô ta đi. Bản vẽ của cô ta coi như thù lao rồi, chúng ta không dây dưa thêm với cô ta nữa.” Anh dừng lại một chút rồi cảnh cáo Phó Giám đốc Từ: “Ông Từ, về sau bất cứ chuyện gì liên quan đến người phụ nữ này ông cũng không được phép lo chuyện bao đồng, không được có bất cứ liên hệ gì với cô ta nữa, nghe thấy chưa?”
Chỉ vì Cố Yên Nhiên mà Phó Giám đốc Từ bị mất mặt thấy bà nội như vậy, ông ta đã sớm hận cô ta đến cực độ từ lâu rồi, làm gì có chuyện liên hệ lại với cô ta chứ?
E rằng nếu sau này Cố Yên Nhiên có việc gì lại đến tìm ông ta, thì cô ta cũng chỉ có tự rước nhục vào người thôi.
Việc khác không nói, chứ riêng việc dùng tiền để uy hϊế͙p͙ quân nhân của chính phủ một nước thì đúng là một hành động vô cùng ngu ngốc.
Dĩ nhiên, đối với những thương nhân phần lớn thời gian sống ở các nước phương Tây, đã quen dùng tiền để nói chuyện, coi tiền là trên hết, thì họ sẽ không thể hiểu được điều này.
…
Cố Niệm Chi và Triệu Lương Trạch cùng thu dọn đồ đạc trong nhà trọ của mình, chuẩn bị dọn đến đặc khu ở thủ đô Washington của Mỹ.
Kỳ nghỉ của Quốc hội Mỹ đã kết thúc, kỳ họp mới sắp bắt đầu.
Hai tháng nay Cố Niệm Chi đã xảy ra không biết bao nhiêu chuyện, phải hầu tòa hai lần. Mặc dù cô không bị định tội, nhưng thông thường những trường hợp thế này sẽ không vượt qua được giai đoạn xét duyệt lý lịch hồ sơ để đến Quốc hội làm thực tập sinh.
Nhưng nhờ quan hệ xã hội rộng rãi và một số thủ đoạn của Hà Chi Sơ, suất thực tập sinh Quốc hội của cô vẫn được bảo lưu, không bị gạt đi.
Thật ra lúc đầu Cố Niệm Chi dự định trở về nhà sau khi khóa học hè của Viện đại học Harvard khai giảng, cuối cùng Hà Chi Sơ lại đưa cho cô vé máy bay, muốn cô và anh Hoàng đến đặc khu Washington vào đầu tháng Chín.
Nhìn lại nơi mình đã ở hơn hai tháng nay, Cố Niệm Chi cũng có chút lưu luyến.
Mặc dù thời gian cư trú ở đây không dài, nhưng đồ đạc của cô lại khá nhiều.
Triệu Lương Trạch vừa nhìn cô thu dọn, vừa khoanh tay đứng dựa vào cánh cửa, mỉm cười nói: “Niệm Chi, em có biết quỹ trợ cấp kia đã được lập rồi không?”
“Ồ, quỹ đã được lập rồi ạ? Vậy thì tốt rồi.” Cố Niệm Chi khom người nhét cái gối ôm hình gấu trúc vào trong vali, không để ý lắm đến lời Triệu Lương Trạch nói.
Đối với cô, khoản tiền kia là món tiền tài đến rất ngoài ý muốn, tặng ra để trợ giúp cho càng nhiều người cần được giúp đỡ hơn thì cô cảm thấy đó là việc rất tốt.
Có điều, có lẽ vì cô luôn được Hoắc Thiệu Hằng bảo bọc vô cùng cẩn thận, nên mặc dù bản chất cô thông minh, nhưng về mặt đối nhân xử thế thì cô rất kém.
Triệu Lương Trạch thấy cô không có hứng thú gì với chuyện này, lại tiếp tục nói: “À đúng rồi, quỹ đó có tên là quỹ trợ cấp Kim Chi Tâm, do Hoắc thiếu tự đặt tên đấy.”
Cố Niệm Chi đang thu dọn hành lý bỗng khựng lại, quay đầu nhìn Triệu Lương Trạch. Hai con ngươi đen nhánh giống quả nho nhìn anh chằm chằm, “Kim Chi Tâm á? Tên này là do chú Hoắc đặt thật ạ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!