Nhưng bây giờ nghe Trần Liệt nói thế này thì việc Hoắc Thiệu Hằng đi tới chỗ tiệc rượu đó đúng là có vấn đề thật… Nhưng vì sao anh lại cười tươi như thế chứ?
Cố Niệm Chi không thể không thừa nhận, quả thật cô đang có chút tâm tư ghen tuông không nên có.
Chú Hoắc vốn đã đẹp trai đến nỗi khiến cho người ta ngạt thở rồi, vẻ mặt tươi cười kia càng làm cho người khác không thể nào kháng cự lại được.
Cố Niệm Chi khẽ cắn môi dưới, thấp giọng nói: “Cái cô Cố Yên Nhiên gì đó thật không biết xấu hổ, cô ta muốn giúp quân nhân, sao phải lôi chú Hoắc ra ép buộc chứ? Chú Hoắc có đi tiệc rượu hay không thì có liên quan tới số tiền mà cô ta quyên góp sao?”
“Đúng thế, cô ta có mưu đồ xấu.” Trần Liệt cũng mắng chửi Cố Yên Nhiên kia theo Cố Niệm Chi. Nói thật, ấn tượng của Trần Liệt về Cố Yên Nhiên không tốt chút nào.
Có mấy cái đồng tiền bẩn thôi mà làm như ghê gớm lắm, còn muốn ép Bộ Quốc phòng, yêu cầu Hoắc Thiệu Hằng đi gặp cô ta nữa.
Trần Liệt thà nhìn Hoắc Thiệu Hằng thua trong tay Cố Niệm Chi, cũng không muốn để cho Cố Yên Nhiên kia được lợi.
“Anh nói em nghe này, cô nàng Cố Yên Nhiên kia quả thật cũng rất khá nhé. Nhìn lần đầu thì không có gì đặc biệt, nhưng chỉ cần em nhìn lần thứ hai, mắt em sẽ không dứt ra được.” Trần Liệt cảm thán nói, “Lại còn là người giàu đến khuynh quốc nữa chứ. Không chỉ có vậy, cô ta còn muốn chuyển gia sản của mình về nước ta, sau này em trở về nhất định sẽ gặp được cô ta.”
Cố Niệm Chi khoanh tay, dựa vào lưng ghế sofa, hậm hực nói: “Giàu khuynh quốc cũng không thể làm như vậy được! Chú Hoắc tìm ai làm bạn gái không liên quan gì đến em, nhưng em không thể để cho chú ấy bị người khác uy hϊế͙p͙.”
“Em có thể làm gì được nào?” Trần Liệt mỉm cười, trêu Cố Niệm Chi: “Nhổ nước bọt vào Cố Yên Nhiên sao?”
“Hừ!” Cố Niệm Chi trừng mắt lườm anh ta một cái: “Em tự có biện pháp của em.”
Ngày hôm sau, Trần Liệt rời Boston quay về nước.
Vừa về tới nơi, anh ta đã biết ngay biện pháp của Cố Niệm Chi là gì.
Thì ra trước khi anh ta trở về trụ sở, Cố Niệm Chi đã chuyển luôn số tiền bồi thường chín mươi triệu đô la vừa nhận sang cho Thượng tướng Quý của Bộ Quốc phòng Đế quốc Hoa Hạ rồi. Cô yêu cầu lấy danh nghĩa là Hoắc Thiệu Hằng trợ cấp Quỹ từ thiện cho những người quân nhân xuất ngũ hoặc đã hy sinh.
“Thượng tướng Quý, khoản tiền quyên góp khổng lồ này do cô Cố Yên Nhiên cấp cho sao? Cuối cùng cô ta cũng chuyển tiền tới rồi à?”
Thượng tá Chu, quản lý Tài chính của Văn phòng chỉ huy tối cao trong Bộ Quốc phòng Đế quốc, nhìn những con số trong tài khoản ngân hàng cười không ngậm được miệng, “Ôi chao ôi, chín mươi triệu đô la Mỹ! Gần gấp đôi số tiền năm mươi triệu đô mà cô ta nói lúc trước. A ha ha ha… xem ra Thiếu tướng Hoắc của chúng ta lại lập được một công lớn nữa rồi!”
Nhìn đi, không chỉ chuyển tiền vượt mức thành lập Quỹ từ thiện, còn muốn đứng tên Thiếu tướng Hoắc nữa!
Chậc chậc, đúng là không phục cũng không được…
Thượng tá Chu ngân nga khẽ hát, ôm một xấp văn kiện đi vào trước bàn làm việc của Thượng tướng Quý.
Thượng tướng Quý đeo kính lão, ngẩng đầu lên lườm ông ta một cái, nói bằng giọng quái quái gở gở: “Thượng tá Chu, anh làm tài chính như thế này, tôi thật không yên tâm chút nào, xem ra, chắc phải thay Trưởng phòng Tài chính rồi.”
“Hả?” Thượng tá Chu đặt văn kiện trên bàn của Thượng tướng Quý, cuống lên nói: “Thượng tướng Quý! Tôi có làm sai chỗ nào thì anh cứ nói thẳng cho tôi biết chứ tự dưng anh nói thế này là sao? Họ Chu tôi đi theo Thượng tướng Quý vài chục năm nay, không có công lao cũng có vất vả…”
“Im miệng.” Thượng tướng Quý lên tiếng cắt ngang, “Làm công tác tài chính mà anh cũng dám nói tới vất vả sao? Nếu để anh cầm binh đánh giặc, anh làm loạn cả quân của tôi lên, lúc đó có còn dám nói với tôi câu không có công lao cũng có vất vả không?!”
“Thượng tướng Quý à… Tôi chỉ nói khách sáo thế thôi, sao anh lại nghiêm túc vậy chứ? Tôi đã bao giờ tính toán sai đâu nào?” Thượng tá Chu bất mãn lẩm bẩm, buông tay xuống, đứng trước bàn làm việc của Thượng tướng Quý.