Ba giờ sáng, Hoắc Thiệu Hằng đã đứng trên bục phát biểu trong phòng họp Quốc hội, báo cáo hành động lần này với Chủ tịch Quốc hội, Ủy ban Ngoại giao và Tình báo, đồng thời còn có cả người của cơ quan đầu não Chính phủ.
Thượng tướng Quý – chỉ huy cao nhất của quân đội nghiêm mặt dẫn theo vệ binh và thư ký công vụ ngồi ở hàng ghế cuối. Tuy nét mặt ông ta tràn đầy tức giận nhưng thực ra mục đích ông ta tới đây là để làm chỗ dựa cho Hoắc Thiệu Hằng.
Phó Giám đốc Sở Mật vụ Bạch Dư Sinh vốn có cấp bậc rất cao, hơn nữa quan hệ giữa nhà họ Bạch và các quan chức cấp cao của Đế Quốc Hoa Hạ cực kỳ phức tạp, thế lực vô cùng lớn mạnh.
Hoắc Thiệu Hằng không xin lệnh ai đã tự ý động tay động chân với nhà họ Bạch, nếu như anh không đưa ra được lý do thuyết phục, chỉ sợ rằng sẽ rất khó xử lý ổn thỏa vụ này.
Mà Hoắc Thiệu Hằng là nguồn cán bộ trẻ do Thượng tướng Quý dốc công bồi dưỡng, muốn để anh tiếp nhận vị trí chỉ huy cao nhất trong quân đội Đế Quốc Hoa Hạ, vì thế, ông ta không thể để anh xảy ra chuyện gì được.
Lúc này, thậm chí Thượng tướng Quý còn quyết định rằng, cho dù có phải liều mạng đối kháng với toàn bộ nhà họ Bạch thì ông ta cũng phải bảo vệ bằng được Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng không biết tâm tư này của Thượng tướng Quý, hoặc giả có biết thì anh cũng không để ý đến.
Đối với anh mà nói, không thể tự tay đánh gục Bạch Dư Sinh, để cho ông ta chạy khỏi Đế Quốc Hoa Hạ đã là thất bại lớn nhất từ khi anh gia nhập quân đội tới nay rồi.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn tài liệu trong tay, cùng với dữ liệu xuất cảnh mỗi tháng của Cục Hải quan Đế Quốc Hoa Hạ cung cấp mà Âm Thế Hùng vừa gửi tới, khóe môi hiện ra nụ cười lạnh, “Kính thưa Chủ tịch Long, thưa các vị Thủ trưởng. Hôm nay, ngay tại đây, tôi muốn báo cáo về chuyện các cán bộ cấp cao của Sở Mật vụ đã phản bội lại đất nước.”
“Cái gì?!”
“Thiếu tướng Hoắc, cậu đừng có ngậm máu phun người!”
“Bao nhiêu thế hệ nhà họ Bạch chúng tôi luôn nỗ lực vì Đế Quốc Hoa Hạ, tre già măng mọc, không biết đã hy sinh tính mạng bao người, sao Thiếu tướng lại dám bôi xấu thanh danh của người nhà họ Bạch chúng tôi như vậy chứ?!”
“Thiếu tướng Hoắc, ngài tùy ý làm bậy, đối phó với nhà họ Bạch như thế này, là do ỷ vào bố mình là Chủ nhiệm Bộ Chính trị Bộ Quốc phòng, ông mình là Nguyên Thứ trưởng của Bộ Quốc phòng sao?!”
Số người nhà họ Bạch đảm nhiệm những chức vụ cấp cao trong bộ máy quan chức đầu não của Đế Quốc Hoa Hạ nhiều không kể xiết.
Buổi hội nghị cấp cao lâm thời hôm nay, có tổng cộng mười sáu, mười bảy người đến dự, trong đó đã có đến năm người họ Bạch rồi…
Nửa đêm nửa hôm, Hoắc Thiệu Hằng mang người tập kϊƈɦ bất ngờ văn phòng làm việc của Phó Giám đốc Sở Mật vụ Bạch Dư Sinh, bắt hết tất cả các cấp dưới thuộc quyền của ông ta, còn thông báo cho Lực lượng Cảnh sát quân sự tiếp nhận Sở Mật vụ, điều này đã khiến cho Cơ quan Tình báo của Sở Mật vụ Đế Quốc tê liệt hoàn toàn.
Trong mắt những người ở đây hành động lần này của Hoắc Thiệu Hằng thật sự đã vượt quá chức trách nhiệm vụ của bản thân.
Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng đứng trên bục phát biểu, sắc mặt bình thản lãnh đạm, không nói một lời nào.
Đợi những người bên dưới ồn ào ý kiến xong, anh mới chậm rãi lên tiếng, “Thưa các vị Thủ trưởng nhà họ Bạch, theo như điều khoản bảo vệ bí mật quốc gia của Đế Quốc đã ban bố, những nội dung sau đây tôi nói, không thể để cho các ngài biết. Mời các ngài đi ra ngoài.”
“Cái gì?! Dựa vào cái gì bắt chúng tôi ra ngoài?!”
“Chủ tịch Long, chúng tôi kháng nghị! Có thủ đoạn mờ ám! Rõ ràng là có thủ đoạn mờ ám!”
“Câm miệng!” Gân xanh trên trán Hoắc Thiệu Hằng giật run lên, anh vỗ mạnh xuống bàn nói, “Nếu các người còn làm ồn, thì những người của Sở Mật vụ đã hy sinh tại Bắc Mỹ cũng sẽ đến tìm các người để kháng nghị đấy!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!