“Ha ha! Thưa ngài Thẩm phán, ngài thấy đấy, anh ta đã thừa nhận, vậy thì còn xét xử cái gì nữa? Bọn họ nhận tội rồi!” Thẩm tra viên kϊƈɦ động đến không kiềm chế được, có thể lôi Hà Chi Sơ chưa từng thua trận xuống ngựa, anh ta thật sự quá hưng phấn!
Hà Chi Sơ cười phì một tiếng, “Thẩm tra viên, tôi còn chưa nói hết lời, sao anh lại tự quyết định như thế?”
“… Chưa nói xong ư? Anh còn muốn nói gì nữa?” Thẩm phán Judy nhíu mày, “Anh đã thừa nhận đó là sự thật…”
“Thưa Thẩm phán, điều tôi thừa nhận, là đương sự của tôi quả thật có đánh người, bởi vì có báo cáo thương tích làm bằng chứng. Nguyên cáo trở thành kẻ ngu dại cũng là sự thật, bởi vì có kết luận của bác sĩ làm bằng chứng.” Hà Chi Sơ dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua mọi người trong tòa án, “Nhưng mà, mời Thẩm tra viên bên nguyên cáo chứng minh, trí lực đương sự của anh bị suy yếu thành ngu dại, là do hậu quả trực tiếp từ cuộc ẩu đả với đương sự của tôi.”
“Cái gì?”
“Nghe không hiểu thuật ngữ pháp luật sao? Thật không biết anh làm thế nào mà tốt nghiệp được Trường Luật, lại còn có được giấy phép hành nghề nữa chứ.” Hà Chi Sơ mỉa mai nói, “Vậy tôi giải nghĩa một chút, mời anh chứng minh việc ẩu đả của Cố Niệm Chi trực tiếp dẫn tới hậu quả là Tân Hạnh Cao bị biến thành ngu dại.”
“Trực tiếp dẫn tới? Chẳng lẽ không phải bởi vì bị cô ta đánh, nên biến thành ngu dại sao? Đánh đến chấn động cả não bộ…”
“Thưa Thẩm phán, sau khi vụ kiện này xong, tôi muốn khiếu nại về tư cách hành nghề của Thẩm tra viên, anh ta hoàn toàn không có bất cứ sự tu dưỡng chuyên nghiệp nào.” Giọng nói của Hà Chi Sơ trở nên lạnh lùng, quay đầu nhìn về phía Thẩm phán Judy, “Thưa Thẩm phán, lúc đánh nhau là trên sân bóng. Khi điều tra ở trường học, tôi đã sớm nói rồi, đánh nhau ẩu đả trên sân bóng, chỉ cần không bị thương nặng, đều miễn khởi tố.”
“Nhưng sau đó trở thành bị thương nặng…” Ánh mắt Thẩm phán Judy nhìn Hà Chi Sơ, cảm thấy lần này hẳn là Hà Chi Sơ đã bị bà ta nắm trong tay rồi.
Hà Chi Sơ tỏ vẻ chịu không nổi, cười lạnh nói, “Hôm nay tôi đá bà một cái, hai mươi năm sau bà chết, có thể nói nguyên nhân cái chết là do tôi đá bà sao?”
“Đương nhiên không thể.” Thẩm phán Judy vô thức phản bác, “Cách hai mươi năm, thời gian ở giữa có khả năng xảy ra rất nhiều chuyện, không có tính logic.”
“Đúng là như thế.” Hà Chi Sơ quay người, chỉ vào mấy người ngồi trên ghế nguyên cáo, “Ngày 16 tháng 7 đánh nhau, đến ngày 15 tháng 8, sau hẳn gần một tháng mới nói thương thế của Tân Hạnh Cao đột nhiên chuyển biến xấu, trí lực bị suy yếu kịch liệt. Tôi xin hỏi các anh, trong thời gian cách nhau một tháng đó, chẳng lẽ không thể phát sinh chuyện khác dẫn tới trí lực của cô ta bị hao tổn sao?”
“… Chỉ có một tháng thôi, không thể đánh đồng với ví dụ vừa xong của anh được.” Thẩm phán Judy lập tức phản bác.
“Không thể ư? Một tháng và hai mươi năm có khác nhau về mặt bản chất sao? Thôi được rồi, dù ngài nói nó có khác nhau về mặt bản chất đi chăng nữa, nhưng mà sau khi Tân Hạnh Cao nằm viện, có rất nhiều người ra vào phòng bệnh của cô ta. Nhiều người như thế, bất cứ ai cũng có thể ra tay với cô ta, khiến cho cô ta tổn thương thêm lần nữa, biến thành bị thương nặng.” Hà Chi Sơ đưa ra một danh sách, “Tôi yêu cầu gọi những người trong danh sách này đến, hỏi bọn họ đến phòng bệnh của Tân Hạnh Cao làm gì?”
“Không cần phiền phức như vậy.” Thẩm phán Judy khoát tay áo, “Lấy luôn video giám sát phòng bệnh ra không được sao? Xem xem có ai ra tay với cô ấy hay không.”
Hà Chi Sơ khẽ nhíu mày.
Trong phòng Tân Hạnh Cao lại có camera giám sát sao?
Nếu nói như vậy, thì đối phương thực sự rất coi trọng Tân Hạnh Cao…
Nhưng loại nhân vật nhỏ bé như Tân Hạnh Cao, có cái gì đáng giá để coi trọng như thế chứ?
Hà Chi Sơ thực sự không hiểu.
Trung tá Peter ngồi ở hàng ghế cuối cùng tại tòa, lộ ra một nụ cười mỉm đắc ý.
Việc camera giám sát theo thời gian thực ở phòng bệnh này, xem như là đòn sát thủ của ông ta.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!