Những vụ như thế này, còn khó xử lý hơn những vụ án hình sự của người trưởng thành nhiều.
Những lời biện hộ Hà Chi Sơ chuẩn bị đều dành cho Tòa án thiếu niên, anh ta muốn xem xem, quân đội Mỹ làm tới mức nào vì Tân Hạnh Cao.
Cố Niệm Chi cũng đã làm xong những chuẩn bị trên tòa án.
Bởi vì đây là phiên tòa cho trẻ vị thành niên được bảo mật nghiêm ngặt, nên cô không cần lo lắng thân phận mình bị lộ ra ngoài, càng không cần lo lắng sẽ trở thành tiêu điểm cho mọi người nhìn vào.
…
“Niệm Chi, em đi ngủ sớm đi, sáng mai anh gọi em dậy.” Triệu Lương Trạch khẽ gõ cửa phòng cô.
Hai tuần trước, người chăm sóc cho cô đã đổi từ Âm Thế Hùng thành Triệu Lương Trạch.
Một tuần trước, Âm Thế Hùng đã bị điều trở về nước, người tiếp nhận công việc của anh ta chính là Triệu Lương Trạch.
Cố Niệm Chi lưu luyến không muốn rời khỏi diễn đàn, tắt máy vi tính, dụi mắt cười nói, “… Chắc Tân Hạnh Cao phải hận em lắm ấy. Bảo là bị ngốc rồi, vậy mà vẫn còn đăng bài bôi nhọ em khắp nơi được, làm khó cô ta quá cơ…”
Triệu Lương Trạch là cao thủ vô cùng có năng khiếu về máy tính. Khi anh ta chưa tới mười tám tuổi đã là trùm của liên minh hacker cao cấp nhất toàn cầu, sau này bị Hoắc Thiệu Hằng thu nạp, mới nhập ngũ trở thành trợ thủ của anh.
Anh ta vừa tới, chuyện đầu tiên chính là giám sát máy tính và điện thoại của Tân Hạnh Cao.
Không thể không nói, so với Âm Thế Hùng, Triệu Lương Trạch vẫn thích hợp với hoàn cảnh nước Mỹ hơn. Tất cả đều tiến hành trên mạng, có thể giảm đi rất nhiều phiền phức khi theo dõi.
Triệu Lương Trạch cười nói, “Không sao, cô ta làm càng nhiều, thì càng dễ vạch trần. Em yên tâm, anh đã chụp lại từng cái ảnh màn hình rồi. Chuyện đầu tiên ở phiên tòa ngày mai, chính là yêu cầu tòa án niêm phong máy tính và điện thoại của Tân Hạnh Cao.”
“Thực ra cô ta đang giả làm một kẻ ngốc, nên sẽ rất dễ né tránh, đẩy chuyện này ra ngoài. Ví dụ như là người khác dùng máy tính của cô ta, hoặc là hack máy tính của cô ta chẳng hạn.” Cố Niệm Chi tắt máy vi tính đứng lên, “Nhưng nguyên nhân chúng ta làm như thế chỉ là để cảnh cáo cô ta, cho cô ta biết rằng nhất cử nhất động của cô ta đều nằm trong sự khống chế của chúng ta, đừng làm những chuyện hại người lại không lợi mình như thế này. Nếu không tới thời điểm cuối cùng lột mặt nạ ra, chỉ sợ rằng nếu cô ta không thay tên đổi họ, hoặc thậm chí không thay đổi khuôn mặt khó mà có thể tồn tại trong cái giới này nữa.”
“Em nói cũng có lý. Ngày mai anh sẽ giao tất cả chứng cứ cho luật sư Hà, xem anh ta xử lý thế nào.” Triệu Lương Trạch tắt đèn cho cô, đóng cửa phòng lại rồi rời đi.
…
Hôm sau chính là ngày mở phiên tòa.
Cố Niệm Chi mặc một chiếc áo cổ tròn tay cánh bướm bằng tơ tằm màu trắng cùng với một cái váy chữ A màu tím dài tới đầu gối, chân đi giày thể thao trắng. Cô khoác ba lô, tóc xõa sau lưng, chỉ buộc một ít tóc trên đỉnh đầu để cho khỏi xõa xuống mặt, khuôn mặt trắng nõn mịn màng, đôi mắt to tròn xinh đẹp đen trắng rõ ràng, nhìn ngoan ngoãn không tả nổi.
Nếu có bồi thẩm đoàn, dáng vẻ này của cô vừa ra tòa, lập tức có thể thu được cảm tình của bồi thẩm đoàn.
Đáng tiếc là lần này không có bồi thẩm đoàn, mà quan tòa của buổi hôm nay là một bà cô hơn bốn mươi tuổi tên là Judy, luôn có sự chán ghét nhất định với những cô gái trẻ yêu kiều như Cố Niệm Chi.
Khi biết Thẩm phán là Judy, Cố Niệm Chi liền chuẩn bị kỹ càng. Nếu như đối phương cố tình gây khó dễ, thì cô cũng không còn cách nào khác, đành phải chọc tức bà ta thôi.
Đối phương mà tức giận, sẽ dễ dàng mắc sai lầm.
“Đi thôi.” Triệu Lương Trạch đi từ phòng mình ra, nhìn cô rồi đưa điện thoại trong tay cho Cố Niệm Chi, “Là Hoắc thiếu đấy.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!