Chợt thấy khuôn mặt tuấn tú khí chất bí ẩn như cõi mơ kia của Hà Chi Sơ cách mình gần như thế, cô vô thức đưa tay đẩy mặt của Hà Chi Sơ ra, thuận thế đứng lên, nói: “Giáo sư Hà, thầy ngồi đi ạ, em đứng là được rồi.”
Hà Chi Sơ bị Cố Niệm Chi đẩy ngửa mặt ra sau, đến lúc quay đầu lại thì cô đã nhanh chóng nhảy ra khỏi vị trí trước người anh ta rồi.
Thiếu nữ cao gầy đứng ở trước mặt anh ta, lông mày cau lại nhìn anh ta, mặt đầy vẻ không vui.
“Không sợ nữa rồi sao?” Hà Chi Sơ ngồi chiếm luôn cả chiếc ghế sofa cho hai người, gác chéo chân lên, khoác một tay lên thành ghế, “Đứng đấy làm gì? Ngồi bên kia đi.” Anh ta chỉ vào chiếc ghế sofa đơn ở đối diện mình.
Vừa rồi, từ khi nhìn thấy chiếc xe bốc cháy ngùn ngụt kia, Cố Niệm Chi đã bắt đầu mơ mơ hồ hồ rồi.
Hà Chi Sơ đưa cô về, một loạt các hành động liên tiếp của anh ta như đút cà phê cho cô uống chẳng hạn, cô đều cảm nhận được hết, nhưng không đọng lại trong trí óc.
Hiện giờ đã tỉnh táo lại, cô mới không vui nói, “Giáo sư Hà, thầy đừng coi em là trẻ con. Em đã là người trưởng thành rồi.” Cô ngẫm nghĩ chút rồi nói tiếp, “Chỉ hai tháng nữa là em tròn mười tám tuổi.”
Dáng vẻ Hà Chi Sơ cho cô uống cà phê vừa rồi đó hoàn toàn coi cô như trẻ con, chỉ còn thiếu mỗi nước vỗ lưng cho cô xuôi sữa nữa thôi…
Hơn nữa anh ta là thầy cô, một ngày là thầy, cả đời là cha, ôm cô ngồi như thế mà cũng được sao?
Cố Niệm Chi muốn cách anh ta xa một chút nên lui ra phía sau mấy bước, ngồi vào chiếc ghế salon đơn ở đối diện.
Hà Chi Sơ thờ ơ bấm điện thoại nội bộ, gọi mấy người tới, “Niệm Chi đến rồi, mọi người sang phòng làm việc của tôi họp đi.”
Anh ta vốn muốn đưa Cố Niệm Chi tới phòng họp, nhưng thấy cô hoảng sợ như vừa rồi, nên Hà Chi Sơ cố ý để cho cô ở lại nơi có hoàn cảnh quen thuộc. Như thế, ít nhất cũng có thể an ủi được tâm trạng hoảng sợ bất an của cô.
Bốn năm người đàn ông mặc âu phục đi giày da, cầm theo laptop và cặp tài liệu nhanh chóng xuất hiện tại cửa phòng làm việc của Hà Chi Sơ.
“Qua bên kia đi.” Hà Chi Sơ đứng lên, đi về phía khu vực bàn họp nhỏ trong phòng làm việc của mình.
Phòng làm việc của anh ta rất rộng, ngoại trừ văn phòng phía ngoài, bên trong còn có một phòng bé, là phòng họp nhỏ và phòng tiếp khách.
Cố Niệm Chi cũng đi theo vào trong đó.
Hà Chi Sơ ngồi bên cạnh cô, ngón tay thon dài trắng nõn gõ bàn một cái, “Mấy người nói quan điểm cách nhìn của mình về vụ án này đi.”
Cấp dưới của Hà Chi Sơ đều là những luật sư ưu tú của văn phòng Luật lớn nhất nước Mỹ.
Vụ án của Cố Niệm Chi, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, quan trọng là phải xem xem thái độ của quân đội thế nào.
Nhưng thái độ trước mắt của quân đội lại mơ hồ không rõ, cho nên bọn họ cũng cảm thấy có chút khó giải quyết.
Do đó, dù có nói ra phương án cũng không giải quyết vấn đề gì, vì cũng không biết chính xác nên đi về phương hướng nào.
Cố Niệm Chi chống tay đỡ đầu, ngồi bên cạnh không nói tiếng nào, ánh mắt lơ đãng nhìn ánh nắng xuyên qua khe cửa sổ.
Những hạt bụi khiêu vũ trong ánh nắng khiến cô cũng không để tâm được vào những điều đang nghe.
“Niệm Chi? Niệm Chi?” Hà Chi Sơ gọi cô hai tiếng, cô mới lấy lại được tinh thần, “Giáo sư Hà? Chuyện gì vậy ạ?”
“Đối với vụ án này, em thấy thế nào?”