Âm Thế Hùng gọi mấy câu, cô mới buồn bã “Vâng” một tiếng.
Anh ta vội vàng đẩy cửa phòng ra, may mà cửa không khóa.
Vào trong phòng, Âm Thế Hùng nhìn quét bốn phía xung quanh một lần, nhưng không thấy bóng dáng Cố Niệm Chi đâu.
Anh ta nhìn lại một lần nữa, mới phát hiện ra đôi dép lê hình đầu gấu trúc của Cố Niệm Chi ở dưới bệ cửa sổ lồi.
Hóa ra là cô trốn ở trên bệ cửa sổ.
Âm Thế Hùng từ từ đi tới, giọng điệu vô cùng dịu dàng nói: “Niệm Chi, em thế nào rồi? Anh Đại Hùng mà em cũng không muốn gặp sao?”
Vừa nói anh ta vừa đi tới phía trước cửa sổ lồi, một tay vén rèm cửa sổ lên.
Cố Niệm Chi ngẩng đầu lên nhìn Âm Thế Hùng. Vết sưng tấy bên má phải cô có vẻ còn sưng to hơn, hai con ngươi đen và to như hai cái gương, rọi rõ bóng người phản chiếu trên đó.
“Sao lại sưng nặng hơn thế này?” Âm Thế Hùng ngồi xổm xuống, giữ ánh mắt ngang bằng với Cố Niệm Chi, “Không phải Giáo sư Hà đã đưa em đi bệnh viện rồi sao?”
Nhớ ra thuốc mà bác sĩ kê cho đều đã để ở chỗ Hà Chi Sơ, trong lòng Cố Niệm Chi không khỏi càng buồn hơn, lầu bầu nói: “Anh Đại Hùng, anh đã ở đâu lúc em bị bọn họ bắt giam?”
“À…” Âm Thế Hùng hơi chột dạ, tròng mắt chuyển động, nhưng rất nghiêm túc đáp: “Là anh gọi điện thoại cho Giáo sư Hà, nhờ anh ta đến cứu em đó. Em biết mà, anh Đại Hùng không quen với đất Mỹ, không có bản lĩnh bằng Giáo sư Hà.”
“Hả?” Cố Niệm Chi lườm anh ta một cái, “Hóa ra là anh gọi à? Em còn đang bảo làm sao mà Giáo sư Hà biết được…”
“Ừm, sau đó anh lại gọi cho Hoắc thiếu nữa.” Dù thế nào Âm Thế Hùng cũng phải nói rõ ràng hành tung của mình, tránh để Cố Niệm Chi cho là anh ta không để tâm đến an nguy của cô.
Nghe thấy câu này, Cố Niệm Chi phát hiện nhịp tim của mình lại ngơ ngẩn nhảy thót lên một nhịp.
Mắt cô cụp xuống, cô chôn má phải sưng tấy của mình vào một bên gối ôm hình gấu trúc, khẽ hỏi: “Chú Hoắc đã biết rồi ạ?”
Âm Thế Hùng nói dối, “Hoắc thiếu bận rất nhiều việc, nên tạm thời vẫn chưa biết chuyện. Tiểu Trạch nói chờ Hoắc thiếu trở về sẽ nói với anh ấy. Nhưng bây giờ em không sao rồi, chắc là không cần nói nữa đâu nhỉ?”
Cố Niệm Chi nghĩ một chút, hàng mi dài của cô khẽ chớp nhanh hai cái, cuối cùng chán nản nói: “Thôi anh đừng nói nữa. Nói xong có khi chú Hoắc còn mắng em thêm ấy.”
Không chăm chỉ học tập, chỉ biết ham chơi, còn ẩu đả với người ta…
Cố Niệm Chi cảm thấy mình còn có thể mường tượng ra bộ dạng nghiêm nghị, trầm tĩnh và thận trọng của Hoắc Thiệu Hằng rồi, nói không chừng anh còn nhìn cô với ánh mắt thất vọng sâu sắc nữa ấy chứ.
Âm Thế Hùng nhướng cao một bên lông mày, ngồi xuống cạnh cô, vỗ vai an ủi cô: “Niệm Chi này, nói một câu thật lòng nhé, đã bao giờ Hoắc thiếu mắng em chưa?”
Cố Niệm Chi không hiểu.
“Hầu như anh ấy toàn không nói gì mà.” Âm Thế Hùng cười hì hì nói.
Cố Niệm Chi tức điên, đẩy Âm Thế Hùng một cái, vành mắt đỏ bừng lên: “Anh Đại Hùng, anh đang đổ dầu vào lửa, hay đang té nước theo mưa đấy hả! Trong lòng người ta đã khó chịu lắm rồi mà anh còn đùa được nữa!”
“Được rồi được rồi, anh chỉ đùa thôi, trêu em một chút thôi mà.” Âm Thế Hùng bế cô xuống, “Nào nào, anh có thuốc trị vết thương tốt lắm, để anh bôi lên mặt cho em, bảo đảm ngày mai sẽ không nhìn thấy vết sưng tấy nữa.”
“Thật ạ?” Cố Niệm Chi nghi ngờ nhìn Âm Thế Hùng, “Có thuốc tốt như vậy thật sao?”
“Thuốc mỡ xanh nổi đình nổi đám phiên bản mới, do Trần Liệt điều chế dựa trên công thức của y học cổ Hoa Hạ, em xứng đáng có loại thuốc này.” Âm Thế Hùng kéo Cố Niệm Chi tới phòng của mình, lục tung đồ để tìm thuốc mỡ xanh chữa vết thương ngoài da phiên bản mới kia, cẩn thận bôi lên mặt cho Cố Niệm Chi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!