Mà Hoắc Thiệu Hằng, thì tuyệt đối không cho phép thất bại như vậy xuất hiện khi Quân khu sáu vừa mới thành lập.
Triệu Lương Trạch tra xét lại toàn bộ hệ thống và máy móc một lần nữa. Sau khi xác định chắc chắn rằng đã không còn bất cứ kết nối nào với Nam Đẩu, anh ta mới bật máy tính lên, kết nối vào mạng wifi của khách sạn.
Máy tính của Âm Thế Hùng cũng lập tức phát ra tiếng tít tít, đây là thông báo nhóm của Triệu Lương Trạch đang gọi tới.
Nghe thấy âm thanh đó, Âm Thế Hùng vội rời khỏi máy tính của Cố Niệm Chi quay về lại phòng mình.
Cố Niệm Chi cũng đi vào theo.
Âm Thế Hùng để laptop của Cố Niệm Chi sang một bên rồi ngồi vào trước bàn, mở máy tính của mình ra, ấn mở phần mềm liên lạc trực tuyến đang thông báo.
Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Lương Trạch xuất hiện trên màn hình máy tính.
“Đại Hùng, tôi vừa mới nhận được email của bọn cậu. À, Niệm Chi cũng chưa ngủ à em?” Triệu Lương Trạch thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Chi trong video.
Trong phòng tối om, ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu lên khuôn mặt tinh xảo của cô, khiến cho khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay kia sáng óng ánh như tranh vẽ vậy.
“Anh Tiểu Trạch, là em có chuyện muốn nói với các anh.” Sắc mặt của Cố Niệm Chi vô cùng nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ căng thẳng, “Chú Hoắc có ở đó không ạ?”
“Ừm, nói đi.” Hình ảnh Hoắc Thiệu Hằng khoanh tay xuất hiện phía sau Triệu Lương Trạch.
Cố Niệm Chi lấy lại bình tĩnh, kể lại chuyện mình làm phần mềm và thí nghiệm, sau đó giơ laptop của mình lên trước camera, “Mọi người xem này, những tín hiệu phản xạ trở lại bị máy nhận tín hiệu của cháu thu được, mạnh hơn nhiều so với tín hiệu cháu phát đi.”
Triệu Lương Trạch là người trong nghề chân chính, anh ta chỉ nhìn mấy lần đã lập tức vỗ bàn máy tính, “Quả nhiên là có vấn đề! Ai mà dám to gan thế này! Ai lại lợi hại như vậy?!”
“Nói như vậy thì nơi mà phát ra những tín hiệu kia tới Hệ thống Nam Đẩu có lẽ cách chỗ hai người không quá xa đúng không? Có thể điều tra được không?” Hoắc Thiệu Hằng chỉ nhìn một chút đã nhìn ra được cốt lõi vấn đề, hỏi một câu trúng ngay chỗ quan trọng.
Cố Niệm Chi gật đầu lia lịa, “Cháu cũng nghĩ thế, nhưng mà vị trí cụ thể thế nào thì cháu và anh Đại Hùng còn phải…”
“Tôi biết ở nơi nào…” Âm Thế Hùng đột nhiên chợt nghĩ đến một nơi.
Trước đó không lâu anh ta giả vờ như du khách đi dạo một chỗ.
“Chỗ nào?” Triệu Lương Trạch và Cố Niệm Chi đồng thời hỏi.
“Trường Kỹ thuật Điện tử của Viện đại học Harvard.” Âm Thế Hùng nói rõ từng chữ một, “Nếu như gần đây có nơi nào đang tiến hành hoạt động thăm dò dạng như vậy, thì chỉ có thể là nơi đó. Ở đó mới có được đầy đủ máy móc và nhân tài.”
“Rất có thể!” Cố Niệm Chi khẽ nói tiếp, “Trường Kỹ thuật Điện tử của Viện đại học Harvard ở ngay đối diện Đại học Luật, để sáng mai em đi loanh quanh qua đó xem chuyện này là thế nào.”
Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng đều không đồng ý, “Không được, mấy chuyện này em không hiểu đâu, để Đại Hùng đi thôi.”
Hoắc Thiệu Hằng lại cầm con chuột, ấn mở mấy Chương trình xem một chút, rồi nói với Cố Niệm Chi, “Niệm Chi, cháu đi tới trường Kỹ thuật Điện tử một chuyến đi. Không cần phải đem theo bất kỳ dụng cụ máy móc gì cả, đi xem nơi đó có ai, hỏi thăm một chút xem có hạng mục gì thôi. Nhớ là không được gây sự chú ý nhé.”
Đây là lần đầu tiên Cố Niệm Chi được Hoắc Thiệu Hằng ủy thác chuyện chính sự thế này, nhất thời vô cùng kϊƈɦ động, vội vàng gật đầu không ngừng, “Vâng vâng, vâng ạ, ngày mai nhất định cháu sẽ đi.”
“Nhớ phải cẩn thận. Phải nhanh.” Hoắc Thiệu Hằng nhìn đồng hồ đeo tay của mình, “Chú chỉ cho cháu hai mươi bốn tiếng, đến giờ này ngày mai phải điều tra được kết quả, có thể chứ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!