Chương trình cô muốn xây dựng vô cùng đơn giản, chức năng chủ yếu chỉ là phát đi một chút tín hiệu, để thăm dò kiểm nghiệm tính an toàn và ổn định của hệ thống định vị vệ tinh mà thôi.
Cô biết tần số hệ thống định vị của vệ tinh Nam Đẩu, vì thế nên rất nhanh đã có thể chạy được phần mềm, không ngừng phát tín hiệu thăm dò tới hệ thống định vị của vệ tinh Nam Đẩu.
Những tín hiệu này có thể kiểm nghiệm xem hệ thống định vị ấy có hoạt động bình thường hay không.
Nửa giờ trôi qua, phần mềm của cô vẫn đang hoạt động ổn định.
Tín hiệu được phát đi, sau đó phản xạ trở lại, được tiếp nhận bởi cái giá nhận tín hiệu đặc biệt được gắn trên laptop của cô.
Dụng cụ nhận tín hiệu đặc biệt này là của Âm Thế Hùng, có thể phóng đại tín hiệu điện từ, cũng giống với ăng ten của tivi vậy.
Nhưng sau khi qua mười hai giờ đêm, phần mềm của Cố Niệm Chi đột nhiên kêu tít tít tít tít rất to.
Cố Niệm Chi đang ngủ gục trên bàn lập tức bị đánh thức.
Cô dụi mắt, nhìn vào màn hình laptop của mình, trên phần mềm đang vận hành ổn định mà cô vừa viết ra kia bỗng xuất hiện một vạch đỏ rất to.
Trong ngôn ngữ lập trình của cô, thì đây là cảnh báo khi tiếp nhận được tín hiệu siêu mạnh!
Chuyện gì đã xảy ra thế nhỉ?!
Cố Niệm Chi còn cho rằng mình đang nằm mơ, cô lại dụi mắt lần nữa, còn cấu mình một cái thật mạnh, bấy giờ mới phát hiện ra rằng mình không hề nhìn nhầm.
Phần mềm của cô biểu hiện rõ, đó là tín hiệu thăm dò mà cô gửi tới Hệ thống định vị toàn cầu của vệ tinh Nam Đẩu, trùng khớp với một nhóm tín hiệu không biết tên nào đó, khi phản xạ ngược về thì bị cô tiếp thu toàn bộ, vì thế nên trên màn hình máy tính của cô mới xuất hiện một vạch đỏ chót to như thế!
Ôi chà! Chuyện gì xảy ra thế này?!
Ngay tại nước Mỹ này, ngoại trừ Cố Niệm Chi ra, còn có người khác có thể gửi tín hiệu đến Hệ thống định vị toàn cầu của vệ tinh Nam Đẩu sao?!
Chẳng lẽ là Âm Thế Hùng?
Cố Niệm Chi vội vàng chạy ra, đập cửa phòng Âm Thế Hùng rầm rầm, “Anh Đại Hùng! Anh Đại Hùng! Anh đang làm gì thế?”
Âm Thế Hùng đang ngủ mơ mơ màng màng, bị tiếng đập cửa của Cố Niệm Chi đánh thức. Anh ta mang mái tóc rối bù ngồi bật dậy, đi dép lê vào rồi ra mở cửa, “Sao thế Niệm Chi?”
“Anh đang ngủ à?” Cố Niệm Chi chỉ vào Âm Thế Hùng, ánh mắt nhìn từ khuôn mặt ngái ngủ, hai mắt díp tịt vào cho đến bộ quần áo ngủ hơi nhăn nhúm của anh ta.
“Đúng vậy, vừa bị em đánh thức.” Âm Thế Hùng hơi bực mình nói, “Tốt nhất là em nên có chuyện quan trọng! Nếu không thì kể cả anh có chiều em đến mấy cũng sẽ không tha cho việc em quấy rầy giấc ngủ của anh đâu!”
Cố Niệm Chi “Phì!” một tiếng, “Anh chiều chính anh đi!”
Nếu như không phải Âm Thế Hùng, như vậy có nghĩa là có người khác, ở ngay tại nước Mỹ này, đang không ngừng gửi tín hiệu thăm dò tới Hệ thống định vị toàn cầu của vệ tinh Nam Đẩu!
Hơn nữa, nhìn cường độ của vạch đỏ kia, Cố Niệm Chi có thể khẳng định, nơi phát ra tín hiệu đó cũng không cách chỗ này quá xa.
Cố Niệm Chi kϊƈɦ động đưa tay kéo Âm Thế Hùng về phòng mình, chỉ vào những vạch đỏ lên lên xuống xuống trên màn hình laptop, nói rõ từng chữ một, “Anh Đại Hùng, anh có nhìn thấy không? Em cho rằng, Hệ thống định vị toàn cầu của vệ tinh Nam Đẩu của chúng ta bị người ngoài xâm nhập rồi.”
“What the f*ck! Em nói gì thế?!” Âm Thế Hùng tỉnh ngủ hoàn toàn, “Mấy chuyện này không thể nói lung tung được đâu! Em phải biết là, hệ thống đó là hệ thống có mức độ bảo mật cao nhất của nước ta đấy! Sao có thể bị người khác xâm nhập được chứ?! Nếu như thật sự bị xâm nhập, sao có thể không bắt được nhóm của Hoắc thiếu?!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!