Quen thuộc quá, cô chợt thấy thân thiết và thỏa mãn đến lạ kỳ, lập tức nhìn vào ống kính khoe ra nụ cười đáng yêu của mình, ngọt ngào nói: “Chú Hoắc, cháu thay quần áo rồi! Có đẹp không ạ?”
“Ừm, đẹp lắm.” Hoắc Thiệu Hằng thuận miệng đáp lại.
Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch ở hai bên đồng thời bĩu môi.
Ôi mẹ ơi!
Cái váy thẳng đuột từ trên xuống dưới như nữ tu kia thì đẹp chỗ nào chứ?!
Hai người này nên đến khoa mắt bệnh viện quân y của Đế Quốc khám đi thì hơn!
Âm Thế Hùng thầm nghĩ, bề ngoài nhìn Hoắc thiếu có vẻ rất bá đạo ngang ngược, lại kỹ tính, nhưng thực chất lại chiều chuộng Cố Niệm Chi đến tận xương tủy ấy chứ. Nhìn bộ đồ ngủ xấu đến phát hờn kia mà trong mắt Hoắc thiếu cũng có thể thấy được chữ “Đẹp” thì cũng chịu anh luôn rồi…
Triệu Lương Trạch cũng oán thầm Hoắc Thiệu Hằng trong lòng, bảo vệ che chở đến thế này, về sau Cố Niệm Chi mà lập gia đình nữa thì…
Triệu Lương Trạch không khỏi rùng mình một cái, trong lòng thầm cầu nguyện cho người chồng tương lai của Cố Niệm Chi…
Còn Cố Niệm Chi, vừa nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng, trong mắt cô chẳng còn ai khác nữa.
Cô bắt đầu nói liên miên không dứt về tất cả những chuyện lớn nhỏ mình trải qua sau khi đến Mỹ. Đương nhiên, chuyện Ôn Thủ Ức lắp camera trong căn hộ trước kia của bọn họ thì cô rất thông minh giấu đi không nói đến.
Hoắc Thiệu Hằng vẫn luôn không lên tiếng, yên lặng nhìn hình ảnh trong video, từ đầu đến cuối chỉ có mình Cố Niệm Chi nói chuyện.
Nói một lúc lâu, cuối cùng hai người Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng cũng không nhịn được mà ngáp một cái. Bấy giờ Cố Niệm Chi mới chợt bình tĩnh lại, ngượng ngùng nói, “Ai ya, có phải cháu nói nhiều quá không ạ? Chú Hoắc, sau này cháu sẽ nói ngắn gọn hơn, chúng ta thường xuyên liên lạc nhé.” Cô nhìn đồng hồ đeo tay của mình, thấy đã sắp tới giờ đi học buổi chiều rồi.
Lúc này Hoắc Thiệu Hằng mới nói, “Những cái áo thun màu đen kia cháu còn bao nhiêu cái?”
Cố Niệm Chi lập tức đỏ bừng mặt.
Quả nhiên là bị chủ cũ bắt quả tang tại trận rồi, xấu hổ thế này biết trả lời làm sao đây?
Cố Niệm Chi ấp úng nói, “Không có… Không có nhiều ạ…”
“Cuối cùng là có mấy cái?” Hoắc Thiệu Hằng hơi nhíu mày lại, “Điều này rất quan trọng.”
“Chỉ… chỉ có bốn cái thôi ạ.” Cố Niệm Chi đáp, đầu cô sắp gục cả xuống mặt bàn rồi, dáng vẻ đúng kiểu “cháu có lỗi, cháu sám hối lắm rồi” ấy.
Hoắc Thiệu Hằng “Ừ” một tiếng rồi nói: “Đưa toàn bộ cho Đại Hùng tiêu hủy đi.”
Anh làm việc luôn chỉ hạ mệnh lệnh mà không giải thích, nhưng thấy dáng vẻ xấu hổ này của Cố Niệm Chi, anh vẫn nói thêm một câu, “Những cái áo thun kia của chú đều có ký hiệu đặc thù, nếu như bị người nào đó ở Mỹ nhìn thấy, sẽ mang đến phiền phức cho cháu.”
Ba người Cố Niệm Chi, Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch cùng chợt hiểu ra, cũng đồng thời càng thêm sùng bái Hoắc Thiệu Hằng.
Bọn họ thật sự không nghĩ tới chuyện này!
Bởi vì những chiếc áo thun màu đen kia của Hoắc Thiệu Hằng đều là do quân đội Đế Quốc sản xuất đặc biệt, có ký hiệu đặc thù.
Nếu như bị CIA của Mỹ lấy được, dù chỉ là một mảnh áo, nói không chừng bọn chúng cũng có thể phục dựng lại thành cả bộ quần áo như cũ, sau đó suy đoán ra là: Thiếu tướng thuộc cao tầng quân đội của Đế Quốc, hoặc là người có quan hệ mật thiết với Thiếu tướng tới Mỹ…
Nghĩ như vậy, thì đúng là Cố Niệm Chi và Âm Thế Hùng sẽ vô cùng bất lợi thật.
“Hoắc thiếu, tôi lập tức sẽ tiêu hủy ngay.” Âm Thế Hùng vội vỗ ngực cam đoan, rồi cấp tốc vọt vào trong phòng Cố Niệm Chi lục tìm những chiếc áo ngủ cô đem tới.
Mặt Cố Niệm Chi càng đỏ hơn. Cô vô cùng xấu hổ, nhưng cũng cực kỳ thành khẩn đứng lên, cúi đầu ngoan ngoãn nói, “Chú Hoắc, cháu sai rồi, cháu sẽ không thế nữa.”