Cố Niệm Chi đã hiểu, ra là sinh viên của Giáo sư khác dẫn dắt.
Những người này sẽ là đồng nghiệp trong nửa năm tới của cô, nhất định phải làm quen sớm một chút.
Cô khoe ra nụ cười đáng yêu, theo chân Hà Chi Sơ tới phòng 305.
“Oa… có một người đẹp phương Đông này. Người đẹp, cậu đã có bạn trai chưa? Muốn ngồi cạnh tôi không, chúng ta cùng bàn bạc về vấn đề quan trọng này đi?” Một cậu sinh viên tóc vàng mắt xanh, thân hình cao lớn ló ra huýt sáo với Cố Niệm Chi, rồi nhích sang một bên để nhường chỗ cho cô.
“Alan, tán gái trong giờ học, trừ mười điểm.” Hà Chi Sơ không chút nương tay, mở máy tính, gạch một nét dưới tên Alan.
“A a a… Giáo sư Hà, em sai rồi! Em sai thật rồi! Em không dám nữa đâu!” Alan thảm thương kêu lên, gần như tuột người khỏi chỗ ngồi.
Cố Niệm Chi che miệng, không nhịn được cười khanh khách.
Alan đang bò ra bàn ngẩng đầu lên, bị nụ cười của Cố Niệm Chi chọc cho hai mắt nổ trái tim, “Người đẹp ơi, cậu ngồi chỗ này đi. Cậu xem, vì cậu mà tôi bị Giáo sư Hà trừ mất mười điểm không thương tiếc rồi đấy!”
Cố Niệm Chi lắc đầu, dùng khẩu âm London rất tiêu chuẩn nói: “You deserve it! (Đáng đời cậu)” sau đó ngồi ở hàng đầu, đối diện ngay vị trí bục giảng của Hà Chi Sơ.
Một nụ cười thoáng lướt qua khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng của Hà Chi Sơ, rồi bắt đầu sắp xếp chủ đề thảo luận.
…
Âm Thế Hùng nằm ở nhà mấy ngày mới xách ba lô lượn lờ trong khuôn viên Viện đại học Harvard.
Trường học ở bên đây không có tường bao, có rất nhiều khách du lịch cũng vào ngắm cảnh như anh ta nên không bị ai chú ý.
Trong ba lô anh ta có đựng máy dò thiết bị vô tuyến và máy dò tín hiệu điện từ, đây là thói quen nghề nghiệp của anh ta.
Âm Thế Hùng rẽ phải từ đường Cambridge vào khuôn viên Viện đại học Harvard, đi về phía Bắc dọc theo Đại lộ Massachusetts tiến thẳng tới trường Luật – nơi mà Cố Niệm Chi đang theo học.
Anh ta đi một vòng quanh tòa nhà của trường Luật, thiết bị đặt trong ba lô không có gì khác thường, chứng tỏ đây cũng chỉ là một trường học bình thường mà thôi.
Sinh viên trường Luật thuộc Harvard có thể hô mưa gọi gió đều dựa vào chính sự thông minh của trí óc, chứ không giống sinh viên các ngành khoa học tự nhiên khác, phải nhờ đến sự trợ giúp của một số dụng cụ thiết bị nhất định.
Âm Thế Hùng đứng trên đại lộ gần trường Luật, cầm điện thoại chụp vài tấm ảnh tự sướnɠ. Đương nhiên, anh ta luôn chọn một góc nhất định để ghi chép lại toàn bộ vị trí của nơi này.
Rất đông người tới đây chụp ảnh, ai ai cũng cầm một cây gậy tự sướnɠ, rất ít người tự sướnɠ theo cách “giản dị” như Âm Thế Hùng.
Anh ta cười ha ha đẩy chiếc kính đen trên sống mũi, nhìn vào chiếc bản đồ trong tay, nhận ra đối diện phía Đông của trường Luật chính là trường trường Kỹ thuật Điện tử nổi tiếng của Viện đại học Harvard.
Âm Thế Hùng thoáng nảy ra ý định, chậm rãi dạo qua bên trường Kỹ thuật Điện tử.
Anh ta vẫn tựa như một du khách, đeo tai nghe Iphone lên tai như đang nghe một bài nhạc ưa thích. Chiếc kính đen trên mặt che lấp đi, chẳng thể biết được rốt cuộc ánh mắt anh ta đang hướng về nơi nào.
Từ khi bước vào trường Kỹ thuật Điện tử sự chú ý của Âm Thế Hùng đều dồn cả vào đôi tai nghe.
Bởi vì, thực ra chiếc tai nghe của anh ta đã được cải tiến để kết nối với thiết bị trong ba lô, chứ không phải tai nghe Iphone bình thường như vẻ ngoài của nó.
Lúc sau, trong tai nghe của anh ta truyền tới một chuỗi âm thanh không rõ ràng, kêu ro ro lên cùng với những tiếng tít tít có tiết tấu.
Âm thanh này không phải là âm thanh bình thường mà là âm thanh của tín hiệu điện từ và tín hiệu vô tuyến điện.
Thiết bị đặc thù đặt trong ba lô của anh ta có thể thu được những âm thanh mà tai những người bình thường không thể nghe thấy được, ngoài ra còn có khả năng phân tích các âm thanh ấy.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!