Cũng chính cái nhìn này, khiến hắn lập tức phát hiện ra vòng sáng phản quang quen thuộc ở trong tầng lầu phía đối diện!
Đó là ánh sáng phản chiếu của ống ngắm súng bắn tỉa.
Nhưng khi Ramsey ý thức được điều này thì đã quá muộn rồi.
Đạn đã ra khỏi nòng, động tác của hắn có nhanh đến mấy cũng không thể nhanh bằng đạn đã ra khỏi nòng súng được.
Pằng!
Một viên đạn bắn thẳng vào đầu hắn, đâm xuyên qua đầu, rồi ghim vào bức tường đối diện.
Bịch!
Ramsey ngã xuống đĩa lớn đựng thức ăn sáng, tắt thở.
Cùng một thành phố, ba lần ám sát, chỉ cần vừa đúng năm phút.
“Rút lui, rời khỏi Séc, đi đến nước Áo.” Hoắc Thiệu Hằng ra lệnh, dặn bọn họ tiện tay vứt khẩu súng do nước ngoài chế tạo đi, không cần mang theo người.
Đến nước Áo, tự nhiên sẽ có người từ chợ đen chuẩn bị cho bọn họ vũ khí đạn dược cần thiết.
Một tổ chia thành tốp hai tốp ba đi những phương tiện giao thông khác nhau rời khỏi Prague.
Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch mang theo rất nhiều dụng cụ điện tử, nên họ tự lái xe rời khỏi đây.
Có hai tổ đi xe lửa từ Séc đến nước Áo, còn một tổ thì đi xe bus.
Nói chung, họ cải trang như nghìn vạn du khách châu Âu bình thường, cố gắng hòa lẫn vào đám người để không bị chú ý.
Khi bọn họ đến nước Áo, xem tivi mới phát hiện ra, tin tức ba người Séc tử vong kia đã sớm đăng đầy trên các kênh thông tin rồi.
Séc mời chuyên gia quân sự Nhật Bản tới kiểm tra vết tích đường đạn, đồng thời tìm được súng bắn tỉa bọn họ vứt lại.
Qua quá trình kiểm tra kỹ càng, chuyên gia quân sự của Nhật Bản nhận định ba vụ ám sát này đều là do cùng một tổ chức gây ra, thủ pháp giết người là thủ pháp quen dùng của biệt đội đột kϊƈɦ Seal của Mỹ. Hơn nữa bọn họ cũng cho rằng, chỉ có Mỹ mới có năng lực lặng lẽ trà trộn vào Séc gây ra vụ án mạng, sau đó còn có thể bảo toàn lực lượng rút lui mà thần không biết quỷ không hay như thế.
Hơn nữa, Séc đã phong tỏa biên giới, lục soát trên khắp cả nước từ trên xuống dưới trong hai, ba ngày, nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra hung thủ là ai.
Thủ đoạn như vậy, ngoại trừ nước kia, còn có thể là nước nào được nữa?
Bởi vậy chính phủ Séc vô cùng phẫn nộ, gửi thông điệp ngoại giao đến Đại sứ quán Mỹ, yêu cầu bọn họ giải thích về ba vụ ám sát bằng súng xảy ra tại Hàn Quốc này.
Đại sứ Mỹ ở Séc bị quan chức Bộ Ngoại giao Séc hỏi đến mức mồ hôi đầm đìa.
Séc có nhiều bằng chứng thép để chứng minh lời buộc tội của mình. Không chỉ có vậy, chuyên gia quân sự của Nhật Bản còn dùng uy tín của mình, liệt kê hết các trường hợp từ lịch sử cho đến hiện tại, khiến cho chính vị đại sứ Mỹ cũng nghi ngờ là do lính đặc chủng của nước mình gây ra…
Tự hào quá! Làm tốt lắm! À, không thể nói như vậy được…
Thật ra, CIA của Mỹ rất thường xuyên làm việc như thế này. Bọn họ không sợ chiến đấu, mà còn hiếu chiến, một ngày không khơi mào nội loạn ở nước khác thì lập tức cảm thấy có lỗi với quốc gia mình, và có lỗi với số tiền thuế mà nhân dân đã nộp…
Đại sứ ngạo mạn của Mỹ dùng giọng nói không rõ ràng của phía Nam nước Mỹ nói với quan chức ngoại giao Séc: “Chúng tôi rất lấy làm tiếc với chuyện đã xảy ra. Chúng tôi xin gửi lời chia buồn sâu sắc đến gia đình người đã mất, hy vọng bọn họ có thể an nghỉ nơi thiên đường.”
“Chỉ như vậy thôi sao?!” Quan chức ngoại giao Séctức đến giậm chân giậm tay, “Chẳng lẽ anh không có ý định giao hung thủ ra?!”
“Anh hỏi tôi hung thủ ư? Thế nhưng tôi không phải là cảnh sát.” Đại sứ Mỹ gảy móng tay, hô to câu “Tiễn khách”, vẻ mặt vô cùng ngạo mạn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!