Chí Hùng nhận lệnh làm tài xế riêng toàn thời gian cho mợ chư. Vừa lên xe mợ ba không nói gì liền nhắm mắt, hình như đang ngủ. Chí Hùng rất an phận tập trung lái xe, cậu là vệ sĩ riêng của cậu chủ, từ nhỏ đã được huấn luyện để bảo vệ sự an toàn của cậu chủ.
Nhà họ Lý là thế gia lâu đời, hơn trăm năm qua mỗi một đời tộc trưởng luôn nhận vô số đứa trẻ mồ cô về nuôi dưỡng. Mỗi đứa trẻ đều được xét duyệt cẩn trọng, người có thiên phú về vận động, người có tài về y học, kinh doanh các loại. Trong quá trình bồi dưỡng phải vượt qua hàng trăm bài kiểm tra khắc nghiệt về lòng trung thành, sau đó mới được đưa đến bên cạnh người thừa kế chính thức của dòng họ.
Còn những người không được chọn, chỉ cần làm việc cho Nam Cảnh 5 năm xem như hoàn trả công nuôi dưỡng, liền có thể rời đi tự do tạo lập vùng trời của riêng mình. Nhưng hầu như không một người nào rời đi, bọn họ nguyện hết lòng vì gia tộc họ Lý.
Vì sao ư, vì Nam Cảnh cho bọn họ nơi che mưa chắn gió, cho bọn họ miếng cơm manh áo, cho họ học hành, cho họ ấm áp. Nam Cảnh là nhà, là gia đình của mỗi người bọn họ. Cho dù họ ở vị trí nào đi chăng nữa chỉ cần sống là người của Nam Cảnh, chết cũng là ma của Nam Cảnh.
Những người được chọn có vinh dự được ghi vào gia phả, được xem như một phần của dòng tộc họ Lý, mà bọn họ cũng thề đời này chỉ trung thành một người duy nhất. Mạng của bọn họ là của cậu chủ, cho dù là mợ chủ các đời cũng không có quyền hành sai khiến bọn họ đây là luật của dòng tộc.
"Anh Hùng anh theo Lý Cảnh Phong bao lâu rồi?"
Đột nhiên người phía sau xe lên tiếng hỏi kéo suy nghĩ của Chí Hùng quay về.
"20 năm thưa mợ ba."
Trần Tuyết có chút giật mình, 20 năm người đàn ông này khoảng chừng chưa đến 30 tuổi. Cô cũng biết trong truyện gia thế của nam chính luôn thuộc hàng khủng, là con nhà trâm anh thế phiệt. Nhưng đến mức cả vệ sĩ cũng nuôi từ bé thế này cô có chút sợ. Không phải là nhà họ Lý có dính gián gì đến xã hội đen đấy chứ, thương nhân bình thường ai lại nuôi tử sĩ.
Sau khi đến phim trường cô đi vào phòng hoá trang chuẩn cho cảnh quay của mình. Linh An nhìn nghệ sĩ nhà mình muốn hỏi rồi lại thôi. Sáng nay cô ấy nhận được điện thoại chị Niệm Tuyết bảo cô dọn hành lý ở khách sạn sẽ có người đến lấy, chị ấy không ở khách sạn nữa chị ấy về nhà vì có người thân bệnh cần chăm sóc.
Cô có chút nghi ngờ, chị ấy từ khi nào lại có nhà ở Đà Lạt lại. Cô làm trợ lý từ khi chị ấy vào nghề tới giờ, tuy bằng tuổi nhau nhưng cô nhỏ hơn Niệm Tuyết nữa năm, nên luôn xem cô ấy là chị.
Đời sống riêng tư của chị ấy khá khép kín giống như tính cách của chị ấy vậy. Tuy sau khi bị thương cả người cũng thay đổi trở nên tràn đầy sức sống hơn, nhưng mà chẳng phải chị ấy nói không nhớ gì sao, sao bây giờ lại có người nhà xuất hiện. Lúc nhìn thấy người đến lấy hành lý cô còn bị doạ sợ chết khiếp, một thân vest đen từ đầu đến chân cái khí thế đó làm cô cứ tưởng xã hội đen không ấy.
Phát hiện ra sự đấu tranh tư tưởng trong ánh mắt của trợ lý cô chỉ khec cười gõ đầu cô nhóc.
"Muốn hỏi chị chuyện gì đợi quay xong chị sẽ trả lời em, bây giờ là giờ làm việc."
Một buổi quay chụp vô cùng thuận lợi, tất cả cảnh quay của cô xưa này điều một lần là qua, đạo diễn càng ngày càng hài lòng không tiếc lời khen ngợi sự tiến bộ vượt bậc của cô.
Nam nữ chính của phim này là hai diễn viên trẻ, so với cô còn không nỗi bằng. Nhưng nghe đâu anh chàng kia là con nhà giàu, mà cô gái đó lại là bạn gái ngoài đời của anh ta. Người ta bỏ tiền đóng chung phim với người yêu ai làm được gì.
Nhà đầu tư là cha là mẹ, đạo diễn có không vừa ý cũng phải nuốt xuống. Cũng may mà hai người kia diễn xuất cũng không đến nỗi nào. Chỉ là cô gái người ta tính tình hơi nũng nịu một chút, nắng quá thì sợ đen da, mưa thì sợ bệnh, mang đồ nặng sợ đau tay mà thôi.
Trần Tuyết ngồi trên ghế bố ăn nho đợi đến lượt cảnh diễn tiếp theo của mình, cũng sẵn tiện rửa mắt xem cặp nam nữ chính chim chuột anh anh em em, một người làm nũng một người ra sức dỗ dành.
"Ứ chịu đâu, người ta thích trà sữa, nhưng không uống trân châu cơ"
"Ngoan ngoan, uống đỡ lát anh bảo người đi mua cho em ly khác nhé, ngoan anh thương."
Trần Tuyết vừa nhìn Linh An vừa diễn lại cảnh của hai người kia bên trong quá cà phê, cái giọng không thễ nào nhão hơn của cô khiến Linh An phì cười nỗi cả da gà. Đạo diễn nhìn cô cũng có chút bất đắt dĩ, con nhóc này đúng là càng ngày càng nghịch ngợm.
"Nhỏ tiếng chút đừng để bọn họ nghe thấy, người trong đó em không chọc nỗi đâu."
Trần Tuyết nghe vậy liền bật chế độ hóng chuyện, Linh An bên cạnh cũng vểnh tai lên.
"Anh Vũ cậu ta là ai mà đến cả anh cũng phải sợ thế?"
Cô thật muốn biết một đại diễn nỗi tiếng như Trương Quan Vũ, người đến mời anh làm phim nhiều vô số kể. Đáng lẽ ra anh phải quay những bộ điện ảnh với kinh phí khủng mới đúng, sao lại chịu thiệt mà đến quay bộ phim này.
Quan Vũ thấy cô tò mò, suy nghĩ một hồi lâu quyết định nói cho cô biết. Dù sao cô cũng là người thiên phú lại chăm chỉ. Nếu không có trở ngại, về sau nhất định có thể đi đến nơi cao nhất trong cái giới này. Nói rõ cho cô biết, để cô tránh đắt tội người khác mà ảnh hưởng đến tiền đồ sau này.
"Tập đoàn Đại Dương em biết không?"
"Không biết."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!