Nghe đạo diễn hỏi cô cũng không ngạc nhiên, ông ấy có thể viết một kịch bản về lịch sử còn có thể thông qua kiểm duyệt hẳn đã tìm hiểu rất kỹ về thời đại này.
"Tôi học từ ông nội mình."
Danny vô cùng kích động vội đứng bật dậy đi lên chỗ cô.
"Vậy ông nội cô, tôi có thể gặp ông ấy không?"
Trần Tuyết thoáng trầm tư, cô cũng muốn nhưng làm sao gặp được. Thấy cô không trả lời đạo diễn như hiểu ra vấn đề vội vàng xin lỗi.
"Thật xin lỗi là tôi kích động quá, chỉ là muốn hỏi liệu ông cô có biết Thái Sơn Côn mà thôi."
Thái Sơn Côn chính là roi pháp lợi hại nhất trong các bộ võ mà nữ tướng Bùi Thị Xuân biết. Roi pháp của bà không ai địch lại, roi pháp này thích hợp cho nữ, nhưng bà cùng con gái điều bị xử chết về sau Thái Côn Sơn chính tông cũng thất truyền không ai còn nhớ đến nữa. Bây giờ Bình Định vẫn lưu truyền Thái Sơn Côn nhưng nó không còn là côn pháp dành riêng cho phái nữ nữa mà đã được cải biến qua nhiều thế hệ.
Ông đã tìm một vị sư phụ đến đoàn phim chỉ để dạy riêng cho nữ chính. Nhưng ông vẫn luôn không hài lòng lắm với người này, ông muốn một người tốt hơn, nhưng mà truyền nhân thật sự của võ học cổ truyền tựa như kim dưới đáy biển. Cho đến khi ông thấy quyền pháp của cô gái này, ông chắc chắn cô ấy mới là truyền nhân đích thực. Mà người dạy cô ấy hẳn phải thuộc hàng đại sư trong giới võ thuật.
Trần Tuyết đương nhiên biết nguồn gốc của Thái Sơn Côn, hay còn gọi là Roi Thái Sơn. Trong võ học cổ truyền Bình Định có rất nhiều bộ quyền pháp và côn pháp. Đến thời của cô mà nói, người muốn học võ Bình Định bài học trước tiên phải học đó chính là Thái Sơn Côn. Nó được gọi là roi pháp, nhưng không phải là dùng dây roi như các bộ phim kiếm hiệp Trung Quốc.
Mà cái gọi là roi pháp mà cô học thực chất lại là dùng cây mà không phải dùng dây. Là bất kì đoạn cây nào chỉ cần đủ dài liền có thể biến thành côn mà đánh.
"Ông nội có truyền dạy cho tôi một ít."
Đạo diễn nghe được câu này hai mắt lập tức sáng lên.
"Cô có thể biểu diễn một chút không?"
"Được ạ."
Hai người còn lại nhanh chóng lùi xuống khỏi sàn đấu. Trần Tuyết nhìn quanh cũng không thấy được có cái gì có thể dùng thay côn. Đúng lúc này có một dì lao công đi vào, trên tay là một cây chổi. Cô thở dài biết làm sao được dùng tạm vậy.
"Dì ơi con mượn cây chổi của dì một chút được không ạ?"
"Ờ được chứ."
Dì lao công không biết cô mượn làm gì nhưng vẫn đưa cho cô. Kết quả tất cả những người trong phòng nhìn thấy một màn quét sàn đỉnh của đỉnh.
Cái gì gọi là côn pháp, chỉ cần một cây chổi cũng có thể trở thành vũ khí. Tiếng chổi quét qua kèm theo tiếng gió rít, mỗi một đường côn giống như mang theo sự đùa dỡn tùy ý, nếu nói là đánh côn, cái này giống như một bài múa hơn. Nhưng nó lại không có một chút ẻo lả nào. Xưa này vẫn hay có câu "Ai về Bình Định mà xem, con gái Bình Định bỏ roi múa quyền", đây chính là hình ảnh bỏ roi múa quyền đó.
Một màn kết thúc Trần Tuyết thu chổi, bước xuống đài. Đã quá lâu cô không sử dụng côn pháp đúng là mệt không thở nổi, cái này mà để anh hai nhìn thấy chắc sẽ cười cô suốt bảy ngày bảy đêm.
"Đạo diễn tôi có thể hay không ạ?"
"Đương nhiên có thể, ngoại trừ cô ra không ai có thể đảm nhận Bùi Thị Xuân cả."
"Cảm ơn đạo diễn tôi sẽ cố gắng để không phụ sự mong đợi của mọi người."
"Chào mừng cô gia nhập Tượng Tướng."
Dứt lời đạo diễn đưa tay ra, cô cũng bắt tay ông, điều này có nghĩa là cô chính thức nhận được vai Bùi Thị Xuân. Cô vui vẻ rời đi để lại bóng lưng xinh đẹp cho những người trong phòng. Có vài người vẫn còn chưa thử vai, bọn họ nãy giờ chứng kiến một màn kia không nói nên lời. Đợi người đi rồi mới thở ra chụm đầu vào nhau bàn tán.
-Trời ơi cô ấy là ai vậy sao mà ngầu quá vậy.
-Má ơi tôi nỗi hết cả da gà lên luôn, cả đạo diễn hành động còn đánh không lại cô ấy. Nhìn cô ấy còn ốm hơn cả tôi sao ra tay lại đáng sợ thế chứ.
-Chuyện này quan trọng sao, quan trọng là vai Bùi Thị Xuân thuộc về cô ấy rồi.
-Đúng, tôi thấy đạo diễn nói đúng ngoài cô ấy ra chẳng ai đảm đương nỗi vai này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!