☆☆Nhà tổ Lý gia.
Ở bên này cho dù cô không quan tâm đến trên mạng đang náo loạn như thế nào, thì bên nhà họ Lý đã loạn một đoàn. Trong phòng khách Lý Cảnh Tùng, Tiêu Lâm và Lý Cảnh Phong điều bị ông cụ Nam gọi về nhà tổ.
"Lý Cảnh Phong đây là cái gì, cháu có còn muốn làm tộc trưởng của cái nhà này nữa không?"
Ông cụ Nam ném một xấp tạp chí lên người Lý Cảnh Phong đang đứng im lặng cúi đầu. Trên khắp các tạp chí kinh tế giải trí, tất cả điều là hình ảnh của anh và Trần Ái Tâm ra vào khách sạn, các khu mua sắm. Hiện tại cả nước ai ai cũng cho rằng cô ta là bà chu của Nam Cảnh, mà tập đoàn Nam Cảnh lại không có bất kỳ động thái nào cả. Đây chẳng khác nào là đang thừa nhận người phụ nữ này là vợ nó.
"Ông nội xin hãy tin tưởng con, tạm thời con chưa thể nói được."
Ông cụ Nam nhìn cháu trai mình, lúc ông còn định tra hỏi nguyên nhân thì nhận được một cuộc gọi. Không biết đầu bên kia nói gì mà mặt ông càng ngày càng tái đi. Cuối cùng nỗi trận lôi đình ném thắng cái điện thoại vào đầu Lý Cảnh Phong.
"Lý do, lý do của mày là bị một con đàn bà mê hoặc đầu óc, khiến vợ mày suýt chết ở phim trường sao? Mày nói đi có phải đợi con bé chết rồi mày sẽ đón con đàn bà kia về, ngay cả xác nó mày cũng không cho ông già này tới nhặt đúng không?"
Ông ôm lồng ngực ngã xuống ghế, chỉ cần nghe thấy câu con bé suýt chút bị voi giẫm chết là ông đã không chịu nỗi rồi. Lý Cảnh Tùng và Tiêu Lâm nghe vậy sợ điếng cả người, hai người hai bên vội đỡ lấy ông. Không ai dám lên tiếng, vì ngay cả bản thân họ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với Lý Cảnh Phong.
Lý Cảnh Phong bị câu nói này của ông chọc trúng chỗ đau, tim anh như rỉ máu. Anh nhớ lại chuyện của kiếp trước, anh khẽ nhắm mắt muốn xua tan những hình ảnh kia trong đầu, muốn nhắc nhở bản thân không được để cô đi vào vết xe đổ của Trần Niệm Tuyết.
Anh càng im lặng, ông Nam càng thêm tức, kết quả ông lên cơn đau tim được đưa vào viện.
Lý Cảnh Phong không cho phép ai được báo cho cô biết, sợ cô sẽ lo lắng. Nhưng mà Chí Hùng lại lần đầu tiên làm trái mệnh lệnh của anh, lén gọi điện cho cô.
Đêm đến cô âm thầm đi vào phòng bệnh đến bên giường ông, cô nhớ lại ở kiếp trước khi ông nội mất, cô ngay cả gặp mặt ông lần cuối cũng không được. Thật may lần này có Chí Hùng báo cho cô, cũng may là ông không sao.
"Ông ơi là cháu, cháu đến thăm ông."
Ông Nam nghe giọng cô khó khăn mở mắt, trong ánh đèn ngủ mờ mờ ông nhìn thấy đứa cháu dâu yêu quý của mình. Điều tại ông không dạy dỗ tốt cháu trai mình, khiến cô gái tốt như cô phải chịu tổn thương hết lần này đến lần khác.
"Là ông không thể dạy dỗ tốt nó, ông xin lỗi cháu."
Mắt cô đỏ hoe, cô ôm chầm lấy ông mà khóc, trong thế giới này cũng chỉ có ông là chưa từng rời bỏ cô.
"Ông ơi cháu mệt quá, phải làm thế nào đây hả ông, ông đi với cháu nhé, cả Bo nữa một nhà ba người chúng ta rời khỏi đây được không ông."
Chỉ có giờ phút này ở trong vòng tay của ông nội, cô mới cho phép bản thân mình yếu đuối trong giây lác.
Ông còn biết nói gì đây, lòng ông già này cũng bị xé nát, phải đau đến thế nào mới muốn trốn chạy. Giữ con bé lại để con bé bị thằng cháu trai của mình chà đạp, ông sao nỡ lòng. Thà để nó đi tương lai còn dài biết đâu có thể gặp người xứng đáng hơn.
"Được đi đâu cũng được, chỉ cần cháu muốn Nguyên Vũ cũng có thể đưa đi."
Cho dù chỉ còn chút sức già, ông cũng muốn làm chút chuyện gì đó cho con bé. Bao nhiêu năm qua nó ở nhà họ Lý ông đã đủ khổ rồi, ông cũng không thể ích kỷ chia rẽ hai mẹ con con bé được.
Trần Tuyết sau khi khóc như mưa rào lúc này tâm tình mới thoải mái hơn, cô đưa tay lau nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt nở một nụ cười với ông.
"Mấy lời đó cháu nói linh tinh đấy,ông đừng để trong lòng. Cháu đến tìm ông vì có chuyện muốn nhờ ông giúp."
"Có chuyện gì ông giúp được nhất định ông sẽ giúp, không được ông cũng sẽ cố."
"Cháu muốn ông trao lại toàn bộ cổ phần của ông ở Nam Cảnh cho cháu, còn cả quyền lực phía sau Nam Cảnh của ông cũng hãy giao lại cho cháu. Cháu không biết giải thích với ông thế nào, nhưng Cảnh Phong hiện tại anh ấy có một vài vấn đề, không phải do anh ấy có một số kẻ xấu muốn nhằm vào nhà chúng ta. Để đảm bảo không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cháu mong ông tin tưởng trao mọi thứ của nhà họ Lý cho cháu."
"Được."
Trần Tuyết không ngờ ông nội lại không hỏi một lời liền đồng ý với cô, khiến cô cảm động đến sắp khóc. Ông cụ Nam tin tưởng ở cô một phần cũng là vì câu nói kia của cháu trai ông. Rõ ràng là đang có chuyện gì đó mà cả hai đứa này điều muốn giấu ông.
Ngày hôm sau ông cụ Nam cho vệ sĩ thân tín của mình gọi luật sư đến lập lại di chúc, trao toàn bộ 45% cổ phần của tập đoàn Nam Cảnh cho cháu dâu mình. Đồng thời bảo Trung Tín cần theo tín vật của ông tập hợp tất cả những người dưới trướng ông ngày trước. Thế lực trong bóng tối của nhà họ Lý tại Việt Nam trên thực tế vẫn do ông cụ Nam nắm giữ, Lý Cảnh Phong chỉ quản thế lực bên ngoài lãnh thổ.
Trong một ngày tin tức truyền đi khắp các hội đường, 4 ông trùm của đất Sài Gòn, Đà Nẵng, Hải Phòng, Hà Nội lần lượt điều nhận được thư từ ông cụ. Trong thư có tín vật của ông cùng một tấm ảnh, đằng sau bức ảnh chỉ ghi duy nhất một câu.
"Từ giờ cho mạng của các người thuộc về con bé."