Luật của giàng mà giàng chính là ông trời, vậy cho nên hôm nay muốn đưa cô bé này đi anh bắt buộc phải sử dụng luật mà bọn họ nói. Mạnh Hạo Tuấn cởi áo khoác da vắt lên chiếc moto của mình, bên trong là chiếc áo thun rằn ri kiểu quân đội và quần bò.
Tiếp sau đó một đám trai làng lao vào anh. Thanh niên vùng núi đúng là rất khoẻ, nhưng so với người được huấn luyện như anh thì chẳng khác nào một đám nhóc con đang diễu võ giương oai. Chưa tới 10 phút bọn nó đã nằm la liệt trên đất. Mạnh Hạo Tuấn đi lại trước mặt Giàng A Páo, anh ngồi xuống móc ra trong ví một xấp tiền đặt vào tay nó.
"Đây là tiền thuốc, bây giờ người là của tao."
Nói xong anh đứng lên lấy áo khoác của mình mặc vào cho cô bé vẫn còn đang đứng ngơ ngác ở bên cạnh chiếc xe. Anh lấy mũ bảo hiểm đội lên cho cô nhóc, nhấc bổng cô bé lên xe bản thân cũng ngồi lên.
"Ôm cho vững."
Mù Tha Lin lúc này mới lấy lại tinh thần, đưa tay ra ôm eo ông chú lạ mặt này. Mạnh Hạo Tuấn thấy cô nhóc đã ngồi vững rồi liền rồ ga chạy đi.
Anh cứ như vậy chở theo một cô bé chạy về thành phố. Anh thuê một phòng khách sạn, mua quần áo cho cô, cô bé này cũng thật to gan đi theo anh mà không sợ bị anh mang bán mất.
Đợi cô bé tắm rửa thay quần áo xong anh mới nhìn rõ, cô bé mang theo một nét đẹp đậm chất núi rừng tựa như đóa hoa Ban trắng giữa đại ngàn trong trẻo và thuần khiết động lòng người. Khiến một người đàn ông đã gặp qua vô số người phụ nữ đẹp mỹ miều cũng không khỏi ngẩn ngơ.
Cô bé có mái tóc dài đen lánh suôn mượt như dòng thác, đôi mắt to tròn long lanh như hai hạt nhãn, mũi cao lông mi cong vút, chiếc má phúng phính dễ thương như cái bánh bao nhỏ.
"Cháu tên gì, năm nay bao nhiêu tuổi?"
Anh mở lời trước phá tan bầu không khí im lặng trong phòng.
Cô bé vẫn cứ nhìn anh chằm chằm, giống như đang đáng giá cuối cùng sau một hồi lâu cũng chịu mở miệng
.
"Mù Tha Lin, 13 tuổi."
Nhìn thấy thái độ có chút cảnh giác của cô bé đối với mình Mạnh Hạo Tuấn khẽ thở dài trong lòng. Vì sao lúc bị anh mang đi không một chút cảnh giác nào liền lên xe, giờ thì lại đề phòng như phòng trộm.
"Cháu có đi học không?"
"Có."
"Cháu học ở trường nào?"
"Bản xéo."
Anh không biết trường cô học là ở đâu, nhưng nếu là trở lại bản đó thì không ổn, anh đi rồi bọn người kia nhất định sẽ lại bắt cô về.
"Cháu nói cháu muốn học đúng không, chú cho cháu ở đây đi học, nhưng phải liên hệ với gia đình cháu trước, nhà cháu có điện thoại không?"
Lúc đưa cô bé đi anh quên mất nếu con gái bị người lạ bắt đi, cha mẹ cô bé mà báo cảnh sát thì xem như anh gặp rắc rối lớn.
"Chết rồi."
Mù Tha Lin lên tiếng, rất nhỏ và rất nhẹ nhưng lại khiến Mạnh Hạo Tuấn sững người. Chết rồi nghĩa là cha mẹ đều chết cả rồi sao, không người nhà che chở cho nên trong trường hợp đó mới không có ai bảo vệ, một mình vật lộn với bầy sói. Lòng anh bỗng thấy đau nhói, anh giống như thấy được mình của hơn 20 về trước.
Một cô gái bé nhỏ một mình sao có thể sống tốt đây, nếu hôm nay anh không tình cờ đi qua, có lẽ số phận của cô bé này sẽ giống như bao cô gái nhỏ ở vùng cao bị bắt có chồng sinh con. Đối với một người an phận thì sẽ chẳng có gì to tát, nhưng đối với một người có tri thức và luôn muốn phá kén bay khỏi nơi đó thì lại là một cực hình.
Mà Mù Tha Lin đương nhiên thuộc hạng người thứ hai, anh đã nghe được khát vọng thoát khỏi buôn làng vươn ra ngoài ánh sáng của cô trong cuộc đối thoại của cô với bọn người Giàng A Páo. Mạnh Hạo Tuấn thở dài đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cô bé.
"Muốn đi theo tôi không, tôi cho cháu học cho tới lúc cháu trưởng thành, cháu có thể làm những gì cháu muốn."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!