Mạnh Hạo Tuấn vốn dĩ định rời đi xem như chưa có chuyện gì, lúc nảy anh thật sự muốn giết người, nhưng lý trí của anh vẫn còn đủ tỉnh táo để biết anh không thể giết cô ta ở đây.
Thế mà lại không ngờ Bùi Ngọc Lam lại còn dám uy hiếp anh. Cô ta như một con ruồi suốt ngày vo ve trước mắt anh, anh không nói chẳng qua bởi vì anh không để loạn người như cô ta vào trong mắt. Nhưng cô ta lại không biết vị trí của mình ở đâu, cống rãnh mà cứ tưởng mình là thiên nga, anh cười nhẹ nụ cười càng thêm lạnh, ánh mắt như đang nhìn một con chuột thối nát, khinh thường và chế giễu.
"Cách chức tôi, sao cô không về mà hỏi ông ta cái ghế mà ông ta đang ngồi là ai cho ông ta. Còn nữa tôi đúng thật là có thể giết cô vì một chiếc vòng, bởi vì căn bản cô chẳng đáng giá bằng một cái giẻ rách."
"Anh... anh... anh nói ai là giẻ rách."
Bởi vì động tĩnh quá lớn, trong bệnh viện không chỉ có bác sĩ mà còn có người nhà bệnh nhân, khắp các tầng ở đây điều có bảo vệ, nghe tiếng la lớn bọn họ liền chạy đến. Nhìn thấy Mạnh Hạo Tuấn đều đồng loạt cúi người.
"Vứt cô ta ra ngoài, đừng để rác ở đâu làm bẩn cả bệnh viện."
"Vâng thưa cậu."
Hai nhân viên bảo vệ tiến lên phía trước mặt Bùi Ngọc Lam
.
"Mời cô rời khỏi đây cho, trong bệnh viện không được phép làm ồn."
Bùi Ngọc Lam không thể tin nhìn Mạnh Hạo Tuấn, anh ta điên rồi dám đối xửa với cô như thế này sao.
"Các người, các người có biết tôi là ai không hả dám đuổi tôi, Mạnh Hạo Tuấn anh là cái thá gì."
"Bốp"
Một âm thanh thanh thúy phát lên, tất cả đều ngây người kể cả Bùi Ngọc Lam.
Dương Văm Lâm không biết từ lúc nào đã đi đến tiến lên tát cho cô ta một cái giáng trời. Bùi Ngọc Lam trừng to hai mắt, không thể tin nỗi ông ta vậy mà lại đánh cô trước mặt bao nhiêu người thế này.
"Dượng, sao dượng lại đánh con?"
Dương Văn Lâm không để ý đến cô ta, vậy mà ông lại quay sang Mạnh Hạo Tuấn cúi người trước anh.
"Xin lỗi cậu là do tôi không biết dạy để nó làm phiền cậu rồi."
Mạnh Hạo Tuấn xưa nay là người rõ ràng rành mạch, sẽ không vì lỗi của một người mà đánh đồng cả một tập thể. Nhưng mọi chuyện hôm nay lại khác, anh đưa đôi mắt lanh lẽo nhìn thẳng người đàn ông trung niên đang khom lưng trước mặt mình. Anh có thể cho ông ta vinh hoa phú quý hơn 10 năm, không có nghĩa là anh mắc nợ ông ta cả đời.
"Tôi đã từng nói với ông thế nào, nếu có thể giữ vững sơ tâm ban đầu thì ông sẽ có tất cả. Nhưng ông lại dùng quyền hành tôi cho ông để một kẻ như cô ta làm bẩn nơi này. Tôi cho ông một ngày chuyển giao hết tất cả, đừng để tôi thấy ai trong hai người xuất hiện trong tầm mắt của tôi."
Nói xong anh xoay người rời đi, viện trưởng suy sụp ngồi xuống ghế. Cả đời ông cuối cùng lại vì chuyện này mà bị phá hủy, ông đưa mắt nhìn Bùi Ngọc Lam. Lúc mà vợ ông bắt ông một hai phải cho cháu gái bà vào bệnh viện thì ông đã thấy không ổn rồi.
Nhưng ông không thể bào làm trái ý vợ mình được, dù sao bà ấy cũng chỉ có một đứa cháu gái này. Ông nghĩ con bé dù sao cũng được ăn học đàng hoàng, theo đuổi người khác cũng sẽ không đến mức làm quá. Xinh đẹp giỏi giang như vậy biết đâu còn bắt được trái tim của Mạnh Hạo Tuấn, ông thật lòng thích cậu cho nên cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua nguyên tắc mà đưa người vào bệnh viện.
Ai cũng biết dạo này tâm trạng cậu không tốt, ông không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn dặn đi dặn lại cháu gái đừng có chọc giận cậu, nhưng cuối cùng vẫn là gây họa.
Ông còn dám oán trách ai, cậu nói đúng cho người vào bằng cửa sau là ông phá vỡ nguyên tắc trước, ông còn tư cách gì mà ở lại đây, đây là định ước ban đầu của cậu. Ông phải giữa vững tấm lòng như lúc đầu, thì mới có thể ngồi trên chiếc ghế này đến cuối cùng.
Bùi Ngọc Lam không dám tin vào tai mình, những người có mặt ở đây cũng sợ đến mức suýt ngất. Đúng là cách chức, nhưng mà là viện phó cách chức viện trưởng. Đây là cái tình huống gì thế này, xưa nay bọn họ chưa từng nghĩ đến.