Trong lúc chờ thức ăn được mang ra, Dung Âm len lén quan sát cách bài trí của quán ăn.
Từ những bức tranh cổ phong, cho tới những bộ bàn ghế gỗ theo kiểu truyền thống với những nét bo tròn mềm mại, những chiếc đèn đế gỗ hình chữ nhật với chụp vải in những bức tranh phong cảnh tiên giới huyền ảo cho tới những chiếc quạt lớn đề những tứ thi cổ của Lý Bạch, Đỗ Phủ…tất cả đều mang lại một cảm giác vừa thân thuộc vừa khác lạ, giống hệt như trong những căn nhà cổ được phục dựng trong phim trường Thượng Hải.
Trong lúc Dung Âm chăm chú quan sát khung cảnh xung quanh, thì Khang Kiều lại len lén quan sát cô.
Ánh nhìn của cô không thể giấu nổi sự thích thú đang ngày càng dâng lên trong ánh mắt sắc sảo, và nốt chu sa càng lúc càng nhô cao lên….
_ Xin phép cho em được dọn đồ ăn cho mình ạ!
Tiếng người phục vụ vang lên, cắt ngang mạch suy nghĩ của cả Dung Âm và Khang Kiều.
_ Cám ơn em! Chị đói đến mức sắp ăn cả thực đơn tới nơi rồi!
Khang Kiều háo hức trả lời, chẳng buồn giấu đi ánh mắt thèm thuồng trước những món đồ ăn ngon miệng thơm phức đang được bày ra trước mặt. Người phục vụ cũng bị sự náo nhiệt của cô làm cho len lén nhịn cười, còn Dung Âm thì không cách nào ngừng toe toét…
Đúng là Khang Kiều, lúc nào cũng khiến người xung quanh thoải mái với tính cách nồng nhiệt dễ gần của mình…Nghĩ đi nghĩ lại, Khang Kiều một chút cũng không giống như hai câu thơ mà ông cô đã dùng để đặt tên cho cô…!
“Âm thầm là tiếng sáo biệt ly…
Trầm mặc là Khang Kiều đêm nay…”
Một chút cũng không giống!
Khi những món ăn được bày lên hết, Dung Âm mới nhận ra trong lúc đói con mắt cô và Khang Kiều đã gọi nhiều tới mức nào.
Thịt kho Đông Pha, Sườn hầm sò khô, Súp bong bóng Cá Hồng, Gỏi ngó sen tôm thịt, mỳ xào bò bông hẹ và rau ngũ sắc xào xì dầu và cơm trắng… Nhìn bàn thức ăn dầy ngập, Dung Âm nghĩ lần này mình học được một bài học lớn rồi…!
Sau này nhất định không được để người đang đói bụng chọn món! Đặc biệt khi người đang đói bụng ấy lại là Khang Kiều.
_ Thơm quá đi mất! Ăn cơm đi Dung Âm!
_ Dạ…!
Dung Âm ấp úng trả lời, nhưng ánh mắt thì không dấu được, mong ngóng nhìn vào chiếc điện thoại.
_ Kệ anh ấy đi! Đến muộn ăn xương!
Thanh âm lạnh lùng của Khang Kiều vang lên khi cô bắt đầu gắp miếng gỏi tươi ngon bỏ vào bát của Dung Âm. Dung Âm bẽn lẽn mỉm cười, gương mặt ẩn ẩn ý tứ không nỡ khiến cho Khang Kiều đành phải thở dài bỏ đũa xuống.
_ Nếu nhớ như thế thì gọi đi…Giục anh ấy tới!
Chỉ chờ có thế, Dung Âm lập tức nhấc máy gọi điện cho Mạc Thiệu Khiêm, bản thân không biết từ bao giờ đã trở nên bám riết lấy anh như thế…
Nhưng mà gọi tới 3 cuộc…cũng không thấy anh nhấc máy!
Dung Âm tuy rằng có chút bâng khuâng, nhưng mà cũng không cảm thấy quá lo lắng. Mạc Thiệu Khiêm là con người của công việc, chắc cuộc họp hôm nay của anh chưa xong, tốt nhất là không làm phiền anh ấy thì hơn!
Mím môi đặt chiếc điện thoại xuống, Dung Âm nhẹ giọng nói với Khang Kiều.
_ Chắc anh ấy đang bận họp rồi! Thôi chị em mình cứ ăn trước đi ạ!
_ Này…vừa rồi em thấy được những gì?
Dung Âm nhìn vào đôi mắt tinh quái của Khang Kiều, cũng lập tức hiểu ra cô định hỏi gì, liền buông đũa xuống, nhẹ giọng nói.
_ Em thấy cửa hàng này bày trí theo phong cách cổ trang rất đẹp. Món ăn lên cũng nhanh, phục vụ cũng rất tốt. Đồ ăn nhìn cảm quan cũng khá đẹp mắt. Hơn nữa…
_ Không cần rào trước đón sau đâu cô bé! Em cứ nói những gì đang nảy ra trong đầu em cho chị đi!
Khang Kiều ngắt lời Dung Âm bằng một cái phẩy tay, sau đó cô đặt lên trên bàn một chiếc máy ghi âm.
Dung Âm mím môi lại, có chút xấu hổ…không ngờ những gì mà cô đang nghĩ lại bị Khang Kiều nhận ra nhanh như thế…
_ Chị Khang Kiều! Em đang nghĩ nếu như bây giờ chúng ta không mở cửa hàng trà nữa mà mở cửa hàng lẩu thì sao ạ?
_ Nói chị nghe thử xem!
Khang Kiều lập tức trở nên rất chăm chú, ánh mắt hào hứng nhìn Dung Âm như nuốt lấy từng lời cô nói.
_ Thế này ạ…theo em thấy bây giờ giới trẻ rất thích ăn lẩu. Nếu như chúng ta lựa chọn hình thức kinh doanh này thì cần lo tốt khâu chuẩn bị thực phẩm thật tươi ngon và công đoạn sơ chế cùng phần cốt lẩu, những món ăn kèm hấp dẫn tỏng lúc khách đợi có thể dùng…Với lại…
Dung Âm cắn môi mình, băn khoăn một chút trước khi nói tiếp…
_ Bây giờ phần lớn khách hàng đến quán ăn không chỉ vì thức ăn, mà phần lớn vì cả quang cảnh của quán ăn nữa…
_ Em nói tiếp đi…
Khang Kiều hoàn toàn chú tâm vào ý tưởng của Dung Âm, quên bẵng cả cơn đói cồn cào vừa nãy…
_ Em đang có ý tưởng…Chị nghĩ sao nếu như chúng ta không sử dụng nhà hàng kiểu dạng nhà ống thông thường nữa mà chúng ta sẽ xây một nhà hàng dạng giống như một cổ trấn thu nhỏ, với từng bàn là những khuôn viên nhỏ riêng biệt, hai bên là phuc vụ khách, ở giữa là một dòng sông nhân tạo nối với nhau bằng một chiếc cầu đá nhỏ phong cách Đồng Lý Giang Tô. Bên ngoài sẽ là sảnh đường rộng với lối vào là cầu gỗ được lát đá và những tưởng nước nhân tạo, dẫn qua một hồ cá… Chị thấy thế nào ạ?
Dung Âm háo hức nhìn Khang Kiều, chợt thấy bất an ngấm ngầm khi nhìn thấy Khang Kiều chẳng tỏ vẻ gì đặc biệt…Biểu hiện của cô khiến Dung Âm hồi hộp hỏi lại…
_ Được….được không chị?
Khang Kiều nheo nheo mắt nhìn cô…và ngay sau đó, một nụ cười rộng khoe hàm răng trắng tinh đều tăm tắp của Khang Kiều nở rộ rạng rỡ.
_ QÚA TUYỆT VỜI LUÔN ĐÓ EM GÁI!
_ Được đúng không ạ?
Dung Âm lập tức reo lên như bỏng ngô nổ trên chảo bơ, hào hứng nói với Khang Kiều.
_Cũng may là chị đẫn em tới quán Trung Hoa này, tự nhiên em lại nghĩ tới ý tưởng đó đấy ạ…!
_ Dung Âm! Chẳng có may mắn gì ở đây cả! Em rất là giỏi, tư duy ý tưởng rất tốt!Tự tin lên!
Khang Kiều cau mày với Dung Âm, và trước gương mặt bẽn lẽn ấy, cô nhấc máy ghi âm lên, hào hứng hét lên vào máy ghi âm...
_ Ngài Mạc! Ngài nghe rõ chưa? Ngài chuẩn bị 20 cân đá quý và 30 cân vàng đi tuần sau Dung Âm tới lấy để đi xây dựng đế chế riêng của bọn em! Hết xẩy!
_ Trời ơi chị Khang Kiều…còn phải bàn với Thiệu Khiêm nữa chị làm vậy em ngại lắm!
Dung Âm vội vã níu tay Khang Kiều lại, lập tức nhìn thấy gương mặt của cô trưng ra biểu cảm giống như “Em đang nói cái quái gì thế?”.
_ Dung Âm! Em đừng lo nghĩ anh ấy nghĩ gì…Nói cho em biết, giờ ý của em đối với anh ấy là thượng tôn! Em biết không, trước ngày hôm qua anh ấy còn sợ em không đồng ý, còn sợ nếu như em biết anh ấy đứng sau chuyện này sẽ từ chối nên nhờ chị ghi âm lại những ý tưởng của em, sau đó đưa cho anh ấy nghe để anh ấy làm theo…Dung Âm à! Em không biết Mạc Thiệu Khiêm yêu em tới mức nào đâu! Nên đừng nhút nhát nữa! Đến lúc em sử dụng quyền lực của mình rồi…hành chết anh ấy cho chị!
Lời nói của Khang Kiều hào hứng dội vào khiến Dung Âm ngượng ngùng cúi đầu xuống…ngón tay lần nữa ấn nút gọi cho Mạc Thiệu Khiêm…
Quái lạ…sao anh vẫn không nhấc máy?
Không biết có chuyện gì không?
Đột nhiên…trong phút chốc ngắn ngủi như một tích tắc, giống như có một luồng điện dội vào, siết lấy những thớ cơ, khiến cho bụng cô quặn lên cơn đau nhói…
Đôi tay cô buông chiếc đũa, khiến nó rơi xuống đất lanh canh…lanh canh…
_ Dung Âm! Em có làm sao không? Sao mặt em trắng bệch vậy?
_ Em cũng không biết nữa…
Dung Âm mím chặt môi lại, đôi tay vô thức run lên, gương mặt và đôi môi đều trắng bệch như giấy, khiến cho Khang Kiều lo lắng nóng rẫy ruột gan…
_ Sao vậy? Hay em bị đau bao tử?
Dung Âm khó khăn nuốt khan vào cô, đôi môi cô khô khốc như người đi trên sa mạc, bối rối lắc đầu…
_ Em cũng…em…
Và rồi cô cảm nhận được anh…trước khi nhìn thấy anh….trước khi nghe thấy cả tiếng chuông điện thoại đổ dồn dập của anh…
Đôi mắt cô hướng về phía anh, như thể có thần giao cách cảm…
Gương mặt tái mét, đau khổ, tuyệt vọng gần như chết lặng in trong lòng mắt trong vắt hoảng hốt của cô…
_ Mạc…ca?
Khang Kiều ngạc nhiên đứng dậy, hoàn toàn bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của anh…và kể cả những người phục vụ cũng như thế…
Tiến gần đến phía anh, người phục vụ lễ phép cung kính hỏi…
_ Thưa tiên sinh…Ngài cần dùng gì ạ? Tiên sinh?
Mạc Thiệu Khiêm chạy tới phía Dung Âm, mặc kệ tiếng gọi hốt hoảng của nhân viên, cả những ánh mắt tò mò sau lưng, và sự kinh ngạc của Khang Kiều…lao về phía cô….như một mũi tên rời ra khỏi cánh cung…
Khi Dung Âm còn chưa kịp phản ứng, thân thể cô đã bị anh ôm chặt lấy, vòng ôm mạnh mẽ siết chặt, day dứt nén lại vỡ òa….tràn ra thành những giọt nước mắt tuôn ra nơi khóe mắt của anh…
Người đàn ông ấy quỳ mọp dưới chân cô, Mạc Thiệu Khiêm – người đàn ông mạnh mẽ vững chãi ấy – đang vùi mặt vào vòng tay cô, vỡ tan như pha lê…
Tiếng nghẹn ngào dâng lên, không thể đau đớn hơn, không thể day dứt hơn…
_ Dung Âm…Không phải em! Không phải em!
Dung Âm…!
Không….không phải em!
*****