Sau tiếng quát tháo của mụ chủ nhà, những tên du côn dứng phía sau mặt mũi bặm trợn tràn lên như thể muốn ăn tươi nuốt sống Dung Âm và Mộ Tuấn Văn.
Những vị khách đang dùng cơm trong quán ăn cũng sợ tai bay vạ gió, vội vã buông đũa buông bát, tìm đường bỏ chạy.
Nhìn đám côn đồ hung tợn trước mặt, Dung Âm đương nhiên là sợ hãi, nhưng cách hành xử vô lý của bà chủ nhà khiến cô không thể nín nhịn, cứ thế mà bỏ đi.
_ Bà chủ nhà! Tôi là phụ nữ, chân yếu tay mềm, cha của tôi cũng đã có tuổi rồi… Bà kéo theo một đoàn người hung tợn thế này tới đây, có phải quá mức quá đáng rồi không?
Mụ chủ nhà nhìn cô bằng con mắt rất sắc, Dung Âm cố gắng đè nén cảm giác sợ hãi trong lòng…Thật ra cô không lo cho bản thân cô, mà cô sợ rằng nếu như bọn chúng ra tay làm bị thương cho cha cô…Cha cô đã có tuổi rồi, bình yên chưa được mấy tháng ngày, bây giờ lại bị lũ du côn này tới quấy phá…
_ Chúng tôi kí hợp đồng thuê nhà với bà, thời hạn là một năm, tiền cọc chúng tôi cũng đã đặt trước, tiền thuê nhà chúng tôi không nợ một tháng nào. Bây giờ hạn hợp đồng vẫn còn nửa năm nữa, tại sao bà đột ngột tới đòi nhà, còn bắt cha con chúng tôi dọn đi ngay lập tức. Bà làm như vậy chính là vi phạm pháp luật!
_ Ta nhổ vào cái pháp luật của cha con chúng mày! Đây là nhà tao! Tao muốn cho cha con chúng mày thuê thì tao cho thuê! Tao muốn đuổi người thì tao đuổi người! Cha con chúng mày còn không nhanh cuốn xéo thì tao đập cho bể nát hết!1
Cơn tức nghẹn dâng lên trào trên lồng ngực. Dung Âm gắng sức siết chặt nắm tay của mình lại để giữ bình tĩnh, rành rọt lên tiếng:
_ Đương nhiên nếu bà không cho thuê nữa, chúng tôi sẽ chuyển đi! Nhưng chúng tôi cần một lời giải thích cho rõ ràng! Hà cớ vì gì lại đột ngột đòi nhà đuổi người?
_ Tao không muốn cho thuê nữa! Tiền cọc và tiền thuê nhà của mày trả trước tao mang theo đây. Tao trả không thiếu một xu cho cha con mày! Nên khôn hồn mà cút xéo đi!
Mụ chủ nhà nanh nọc quắc mắt nhìn Dung Âm, những ngón tay nần nẫn thọc vào túi tiền đen mụ buộc lủng lẳng ở ngang bụng, móc ra hai cuộn tiền đập lên mặt bàn bên cạnh, gắt gỏng lên tiếng.
_ Đấy! Đủ không thiếu một đồng! Cha con mày thích thì cứ đếm! Đếm xong thì cuốn xéo đi!
Chuyện ồn ào trong cửa tiệm của cô khiến mọi người xung quanh hiếu kì. Chẳng mấy chốc mà xung quanh đã có người bu đông bu đỏ để hóng chuyện. Tiếng xì xào ầm ĩ vang lên...
Nhìn mọi người tập trung trước cửa hàng, trong lòng Dung Âm cũng có đôi chút vững tâm...
Nhìn vẻ mặt của mấy tên côn đồ cũng không còn hung tợn như trước, có vẻ như trước quán tập trung nhiều người, thậm chí có người còn len lén lấy máy điện thoại ra quay...
_ Này! Đứa nào quay phim tao đập bể điện thoại! Cút hết đi! Tập trung cái gì!
Một tên côn đồ gầm lên quát tháo, khiến cho mọi người sợ hãi vội vã lảng ra...
Dung Âm nhìn hai cuộn tiền nằm chỏng chơ trên bàn, lại nhìn mụ nhà bằng ánh mắt bình tĩnh nhất có thể, thanh âm chậm rãi rành rọt vang lên từng tiếng:
_ Chúng tôi không phải muốn nói đến tiền cọc nhà mà tôi muốn hỏi bà...Ai là người đứng phía sau xúi giục bà làm chuyện này?
_ Mày nói thế là ý gì?
Mụ già quắc mắt hỏi cô, thanh âm mất bình tĩnh cao vút lên quá mức, khiến cho Dung Âm càng chắc chắn suy đoán của mình là đúng.
_ Quán ăn của tôi kinh doanh đang thuận lợi, bà mang người tới đây quậy phá đòi lại mặt bằng, nhìn vào người ta sẽ nghĩ là bà muốn đuổi tôi đi, rồi mở quán cơm khác để cướp khách, cướp công kinh doanh...Nhưng ngẫm đi nghĩ lại, chẳng hề có một người nào đã muốn cướp công lại muốn làm ầm sự việc lên như thế này cả, vì chẳng hề có lợi cho công việc buôn bán sau này khi tất cả mọi người đã biết những ồn ào này!
Gương mặt mụ chủ nhà thâm tím lại như một quả bồ quân, ánh mắt ti hí nheo nheo nhìn cô đầy đe dọa....Dung Âm liếc mắt nhìn từng người một phía sau, cứng rắn lên tiếng.
_ Vì thế nên chắc chắn có người xúi giục bà phá việc kinh doanh của bố con tôi mà thôi! Bà nói đi! Người đó là ai?
Đứng trong góc chứng kiến câu chuyện từ đầu tới giờ, Khang Kiều không khỏi gật gù cảm thán....Dung Âm cũng rất thông minh đấy!
Nụ cười tủm tỉm nở ra trên môi, Khang Kiều nhìn Dung Âm quật cường đứng chắn giữa cha mình và lũ du côn hầm hố, rất ra dáng cường nữ, thật sự rất ngầu!
_ Mà cũng chẳng cần bà nói...bản thân tôi cũng đoán ra người sai khiến bà là ai!
Dung Âm từng chữ từng câu đều rành mạch gẫy gọn, ánh mắt cô nhìn xoáy vào phía mụ chủ nhà, lạnh giọng lên tiếng.
_ Có phải người đó cũng họ Mộ đúng không?
_ Âm nhi!
Thanh âm hốt hoảng của Mộ Tuấn Văn vang lên phía sau cô, nhưng lập tức bị tiếng rít của mụ chủ nhà nuốt chửng.
_ Mày lảm nhảm cái gì thế con điên này!
Nghe thấy mụ ta mắng chửi con gái mình, lập tức Mộ Tuấn Văn lớn giọng quát lại.
_ Này mụ béo! Mụ cẩn thận cái mồm của mụ!
_ Lão già lão chán sống rồi à?
Đám du côn lập tức hầm hổ lao nhao lên, sự việc bỗng chốc trở nên rất hỗn loạn. Lúc này đột nhiên một thanh âm lanh lót khiến tất cả phải chú ý vọng tới.
_ ĐỪNG CÓ ĐÁNH NHAU!
Dung Âm vội vã quay lại, giật mình nhận ra Khang Kiều vẫn còn ở đây.
Lúc ấy mải nhốn nháo, cô không để ý, tưởng như Khang Kiều đã cùng những vị khách khác rời đi rồi!
Khang Kiều hít vào một hơi, nụ cười rạng rỡ lại nở ra trên môi, như thể cô chỉ đang xem một bộ phim hành động Hongkong vậy.
_ Mấy vị đại ca à! Làm gì mà nóng tính vậy? Người ta là phụ nữ người già đó! Đi xe buýt còn được nhường chỗ nữa, sao các vị toàn đàn ông sức dài vai rộng lại đi bắt nạt họ chứ? Có đáng mặt không?
_ Mày là đứa nào? Không phải việc của mày thì cút ra chỗ khác!
Một tên du côn hét ầm lên, Khang Kiều lại vô cùng bình tĩnh bước tới phía Dung Âm. Mộ Tuấn Văn hoảng hốt nhìn cô, vội vã lên tiếng.
_ Khang Kiều! Ở đây nguy hiểm lắm! Cháu mau đi đi!
_ Ở đây nguy hiểm sao chú với Dung Âm vẫn còn ở đây?
Khang Kiều lảnh lót hỏi lại ông, khiến cho Mộ Tuấn Văn thật muốn nghẹn lời.
_ Khang Kiều à, chuyện này không liên quan đến cháu! Cháu mau rời đi đi đừng để bị vạ lây!
_ Chuyện của chú và của Dung Âm là chuyện của cháu! Cháu thích bị vạ lây! Ở ngoài đời có nhiều người không phải chuyện của họ họ vẫn tham gia đấy thôi! Phải không bà chị?
Khang Kiều hất hàm hỏi mụ chủ nhà, thái độ xấc xược khiến cho mụ ta điên tiết rít lên.
_ Này con ranh con này! Mày không mau cút đi tao đánh chết ch* mày đó!
_ Cha tôi ở bên Mỹ cơ! Muốn đánh phải mua vé máy bay bay qua đó rồi mới đánh được! Nhưng trước hết phải lên sở Du lịch làm Hộ chiếu làm Visa, thủ tục rườm rà lắm!
Khang Kiều đủng đỉnh trả lời, khiến cho Dung Âm hốt hoảng...Thái độ này của cô chính là muốn chọc cho bọn chúng...nổi giận sao?
_ Mày muốn chết à?
Một tên du côn hét ầm lên, nhưng Khang Kiều lại chẳng để ý đến. Cô nhìn về phía mụ chủ nhà, đủng đỉnh hỏi.
_ Người đứng sau lưng mụ trả mụ bao nhiêu để kéo theo một bầy chó điên cắn người thế này? Tôi trả mụ gấp đôi để mụ cút khỏi đây!
_ Con ranh con này mày thích chết rồi! Anh em!Đánh chết m* nó đi cho tao!
Mụ chủ nhà tím mặt gào lên, lập tức một tên lao tới phía trước, trong tay lăm lăm một cây gậy sắt ngắn, giống như gậy của cảnh sát cơ động thường dùng...
_ KHOAN ĐÃ!
Dung Âm sợ hãi hét lên, theo bản năng đẩy Khang Kiều sang một bên, đôi chân thế nào lại bước thế vào vị trí của cô...trân người chết điếng nhìn tên du côn vung cây gậy về phía mình.
Đôi mắt vội vã nhắm chặt lại, cô nghe thấy tiếng hét của cha và của Khang Kiều vang lên, sợ hãi chuẩn bị hứng trọn một cú đập nổ đom đóm mắt...
Nhưng đột nhiên, vòng eo của cô được một bàn tay rộng lớn ôm lấy...và ngay giây sau, thân thể cô nhào vào một lồng ngực ấm áp vững vàng...
Mùi Cam Thảo đen bung toả ngây ngất, Dung Âm vội vã mở mắt ra, đờ người khi nhìn thấy gương mặt cương nghị giận dữ của Mạc Thiệu Khiêm khi anh đang ôm trọn cô vào lòng...
****