Cuốn da dê đã có nhiều năm, chữ viết rậm rạp trên đó đều là ma ngữ. Năm xưa Yêu Nghiệt đã từng chinh phạt Ma Tộc không phải lần một lần hai, ngôn ngữ Ma Tộc cũng hiểu được một chút.
Mặc dù không thể hiểu hết toàn bộ chữ trên cái cuốn này nhưng ba chữ cái to oành sáng loáng bên trên cuốn da dê này hắn biết.
Cuốn, Hóa, Linh...
Con ngươi Yêu Nghiệt co rụt lại, cuốn hóa linh, tên như ý nghĩa, có thể hóa giải tất cả linh lực. Cái cuốn da dê này rốt cuộc làm sao lại xuất hiện ở phòng 912 được chứ?
“Lão Cửu Lão Cửu, Viên Viên khóc, em đang tắm, anh mau ra dỗ con đi!”
Giọng nói của Đậu Đậu đột nhiên truyền từ trong phòng tắm ra, Yêu Nghiệt nhanh chóng thu cuốn da dê vào, phá bỏ kết giới, “Được, anh đi ngay đây.”
Xong rồi hắn đi ra ngoài, ôm Viên Viên đang khóc thút tha thút thít vào trong lòng, có chút không chú ý hỏi, “Làm sao vậy Viên Viên? Làm sao đột nhiên khóc thế?”
Viên Viên không nói lời nào, đầu nhỏ ghé vào trên vai của hắn không ngừng khóc.
Yêu Nghiệt không có cách nào, chỉ có thể hỏi Biển Biển, “Có phải là con bắt nạt em gái không? Ba đã dạy con bao nhiêu lần rồi hả? Là đàn ông con trai thì phải nhường con gái, phải ôn nhu rộng lượng!”
Khóe miệng Biển Biển giật một cái, không nói chuyện, chỉ lấy đầu ngón tay út mềm mại non nớt chỉ vào cái TV tinh thể lỏng.
Yêu Nghiệt không rõ cho nên nhìn theo, rồi lập tức cũng muốn được yên tĩnh, “Đây là... chuyện gì xảy ra vậy?”
Biển Biển vuốt tay, “Hỏi con gái của ba đi, dù sao không phải là con làm.”
Viên Viên vừa nghe thấy thế càng khóc to hơn.
Thân là mẹ đứa nhỏ ở trong phòng tắm cũng không có tâm tư đâu để mà tắm nữa, vội vã dội qua mấy gáo nước, mặc quần áo vào rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Yêu Nghiệt ôm Viên Viên, sau khi không nói gì một lúc thì trước tiên mở miệng đảm bảo, “Không sao đâu không sao đâu, ba không trách con đâu. Con xem, ba đã biến nó trở về nguyên dạng rồi nè.”