Yêu Nghiệt nhàn nhã dựa vào gối, dáng vẻ vui sướng đợi xem kịch hay. Đậu Đậu siết chặt tay một lúc lâu, nói ra lời kìm nén suýt nữa làm cho hắn nghẹn chết.
“Nhìn đi nhìn đi nhìn đi! Cho anh xem! Vừa đen vừa lùn không ngực không mông. Nói anh mắt chó đui mù anh còn không thừa nhận!”
Nói xong nghênh ngang xuống giường tìm quần áo, không có chút cảm giác mất mặt gì cả__ Cô thật ra là đang cứng rắn chống đỡ, cảm thấy người thua không thể thua khí thế, giả vờ cũng phải giả vờ ra lợn chết không sợ nước sôi.
Hiển nhiên, chiến thuật này của cô rất thành công. Thành công làm nghẹn chết Yêu Nghiệt. Lão già sống dai Vân Tung kia được lắm, dạy vợ hắn thành cái bộ dạng cứng đầu cứng cổ thế này, tưởng hắn ăn chay chắc?
Được, lão ta được lắm! Cứ đợi xem, sớm muộn gì cũng phải xử cái lão già sống dai đó.
Đậu Đậu thay quần áo đánh răng rửa mặt, quay lại nhìn, Yêu Nghiệt vẫn trần truồng trên giường.
“Này, mặc quần áo vào được không hả? Muốn trần truồng thì chạy ra ngoài quẹo phải đi thong thả không tiễn, trên phố đó nhiều người lắm.”
Yêu Nghiệt đảo mắt, lập tức mặt đầy vô lại, “Được đấy. Nếu như em thích, vậy sau này anh trần truồng chạy cùng em. Dù sao bọn họ cũng không nhìn thấy anh...”
“...”
Ông nội hắn!
Bây giờ Đậu Đậu đã hoàn toàn nhận thức được rồi, ấn tượng đối với hắn một đường tăng vọt từ Yêu Nghiệt đến âm hiểm rồi đến vô lại.
Nhân cách phân liệt như vậy, đúng là bệnh thần kinh!
Hít thở sâu rồi lại thở sâu, Đậu Đậu nhặt trường bào dưới đất lên ném qua, “Mặc vào!”
Người dựa vào ăn mặc phật dựa vào kim trang, cho dù Yêu Nghiệt khoác áo khoác màu đen cũng không che giấu được phong thái. Lúc này mặc trường bào màu đen lên càng thêm oai hùng.
“Đẹp không?”
“... Cũng được.”
“Vậy hôn anh một cái đi.”
“Đi chết đi!”
“Thật sự không muốn à?”
Yêu Nghiệt trở về trạng thái nham hiểm, cười híp mắt móc một cái bình sứ nhỏ ra, “Đồ anh mang từ núi Đạo Vương đến, vốn dĩ muốn cho em...”
Đó là___Tẩy tủy đan?
Mắt Đậu Đậu sáng lên, Yêu Nghiệt lập tức ra vẻ tiếc nuối, “Xem ra em không cần rồi, vậy anh ném đi vậy.”
“Đợi đã.” Đậu Đậu nhào tới, “Tôi muốn!”
Má Yêu Nghiệt ươn ướt, trong nháy mắt liền vui vẻ__ Xem ra vẫn phải dùng đồ cô muốn để trêu cô rồi...
Đậu Đậu cướp lấy chai, đẩy Yêu Nghiệt ra. Yêu nghiệt cũng không tức giận, trước khi đi còn vui tươi hớn hở quay đầu hôn cô một cái, “Em nghĩ anh mù cũng được, dù sao anh cũng cảm thấy em đẹp.”
Đậu Đậu phẫn nộ, đóng sầm cửa phòng ngủ lại. Nể tình bình Tẩy tủy đan này, hôm nay không so đo với hắn. Mở nắp bình ra ngửi một chút, Đậu Đậu có thể khẳng định bình tẩy Tủy đan này là lấy từ tay lão già mất nết. Lấy Thiên vấn khỏi núi Đạo Vương, còn có thể thuận tay cầm đồ của lão già mất nết... Tên Yêu Nghiệt này, công lực không chỉ là một nghìn tám trăm năm nhỉ?
Kệ đi, không quan tâm. Nếu Tẩy tủy đan đã ở trong tay cô rồi, cô vẫn nên tranh thủ ăn đã. Mặc dù tư chất của cơ thể này cũng được, nhưng vẫn có quá nhiều tạp chất. Cô vốn dĩ định ngày nào đó bảo Tiểu Đông Quách trở về núi Đạo Vương trộm một bình, nếu Yêu Nghiệt đã lấy rồi, vậy cô không ăn thì uổng phí quá. Không phải hôn hắn một cái thôi sao, nói ra thì cô vẫn lãi hơn.
Giải sầu cho mình xong, Đậu Đậu đổ một viên đan dược ra. Viên Tẩy tủy đan kia có màu trắng bạc, một viên to bằng quả trứng chim cút, một viên là đủ rồi. Đậu Đậu nhai đan dược rồi ngồi xếp bằng, đường hoàng trốn học. Đương nhiên rồi, cô cảm thấy có đi học hay không cũng không sao, nhưng ở trong mắt mọi người xung quanh thì hoàn toàn khác.
Cố Trường Sinh mang chỉ số IQ quay lại lớp học, nhưng không thấy bóng dáng đứa con gái xấu xí đâu cả. Trong mắt quần chúng vây xem, thế này không phải ứng với lời của Kim San rồi sao.