Bốn mươi phút sau, xe taxi đến thành phố Đế Đô. Tài xế nhìn đồng hồ, vừa đúng bốn giờ.
“Cô gái, vẫn đến trường sao?”
“Không ạ, cháu đói rồi, chú dừng lại ở đây đi.”
Cách mười mét chính là Holiday, dừng ở đây ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người ấy. Lúc sắp xuống xe, Diệp Tinh Trạch kéo kính xuống, “Chú, hôm nay cám ơn chú nhé! Hay là để lại phương thức liên lạc, ngày khác cháu trả thêm thù lao cho chú được không?”
Tài xế khoát khoát tay, “Không cần, một nghìn tệ đã không ít rồi.”
Tên ngốc vẫn còn định nói gì nữa, tài xế đã đạp chân ga đi rồi.
Thấy xe taxi đi mất, tên ngốc không hiểu gãi đầu, “Sao lại đi chứ? Không tin mình có tiền à?”
Đậu Đậu quét qua cậu ta từ trên xuống dưới, áo T-shirt trắng đã thành màu cháo lòng, quần bò thành quần rách, trên giầy đá bóng toàn là bùn, trên mặt còn có hai dấu tay đen...
Nói cậu ta là dân tị nạn châu Phi mới trở lại cũng có người tin ấy chứ!
Lười để ý đến cậu ta, Đậu Đậu nhấc chân đi về phía nhà hàng. Nhưng tên ngốc đó vẫn không chịu bỏ qua, hỏi Đậu Đậu xong lại hỏi Sở Minh Hiên, “Minh Hiên, Minh Hiên, nhìn tớ không dáng tin như vậy sao?”
“Ờ.”
Sở Minh Hiên cũng không ngẩng đầu lên, thu lại chiếc điện thoại vừa chụp ảnh xong cũng đi vào trong, “Ăn cơm trước đã, tớ đã chụp biển xe rồi.”
Diệp Tinh Trạch nghe thấy liền vui vẻ, chợt vỗ vai Sở Minh Hiên cảm khái, “Ôi chao! Vẫn là cậu thông minh!”
“Đau!... Đừng đụng vào tớ.”
“Ồ, xin lỗi xin lỗi, tớ quên mất cậu bị thương.”
Thế là trong khi hai nhà Sở Diệp loạn hết cả lên thì đương sự lại thảnh thơi ngồi ăn cơm với nhau ở đây, đến một tin nhắn cũng không thèm gửi. Theo lời của Diệp Tinh Trạch, đây không phải là cho mọi người một sự ngạc nhiên sao!
Sau chuyện này, Đậu Đậu chỉ muốn cầm giầy cỡ 34 đánh hắn. Không thấy Sở Minh Hiên ngất xỉu rồi à? Còn ngạc nhiên cái gì? Nói là sợ hãi còn nghe được. Ăn được một nửa bữa cơm thì một người đang sống sờ sờ ngã xuống đất, ảnh hưởng đến cảm giác ngon miệng.
Tóm lại, sau khi Sở Minh Hiên ngất xỉu, già trẻ Sở gia còn có anh trai Diệp gia đều đến đây.
Biết Sở Minh Hiên bị đâm một dao, Sở gia còn trực tiếp dẫn một bác sĩ tư nhân đến. Đậu Đậu nhìn thấy, xúc động cảm khái, người có tiền mạng cũng quý giá mà!
Sở Minh Hiên chỉ mất chút máu thôi. Hơn nữa, không phải đã khử trùng vết thương rồi sao? Có gì to tát cơ chứ? Cô đã xem vết thương rồi, chỉ 3 cm thôi. Đây mà là ở núi Đạo Vương, có khi lão già mất nết còn nói không phải khâu ấy.
Bác sĩ xem vết thương cho Sở Minh Hiên, vừa khử độc vừa cầm kim cong khâu lại vết thương, “May mà đã khử trùng rồi, nếu không chắc chắn vết thương sẽ nhiễm trùng.”
Mẹ Sở không yên tâm, “Vậy Minh Hiên có sao không?”
“Không sao, trước hết nằm viện quan sát mấy ngày, nếu không có gì ngoài ý muốn thì nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe thôi.”
Vợ chồng Sở gia thở phào, vội vàng đưa Sở Minh Hiên đến bệnh viện. Diệp Tinh Thần thấy vậy, cũng xách cổ em trai, cố gắng đè nén cảm giác tồn tại lại về nhà. Nhìn là biết do cậu gây chuyện rồi, nếu không với tính cách của Minh Hiên, có thể quá nửa đêm còn trèo vào phòng làm việc của chủ nhiệm giáo dục trộm bài thi à? Vả lại thành tích của Minh Hiên cũng không cần phải trộm bài thi.
Đúng, không sai, chủ ý trộm bài thi là Đậu Đậu nghĩ ra. Trước mắt, thân phận của cô và Diệp Tinh Trạch không thể bại lộ, cho nên lý do Diệp Tinh Trạch kéo Sở Minh Hiên xuất hiện ở phòng làm việc của chủ nhiệm giáo dục tuyệt đối không thể là đi xem hoa yêu được. Vì vậy cô liền tìm một cái lý do đáng tin cho cậu.
Còn về việc Cục cảnh sát giải thích thế nào về vụ bắt cóc giết người này thì cô không quan tâm. Cô chỉ cần bảo đảm người mình không xảy ra vấn đề là được, những chuyện khác không liên quan đến cô. Nhưng cô cũng tò mò, Cục cảnh sát sẽ giải thích thế nào về vụ án kỳ dị này chứ?