Vừa rồi lúc vỗ tên Thanh Phong kia, cô thuận tiện len lén vẽ bùa ở lòng bàn tay chụp lên bả vai gã. Hơn nữa cô đã quan sát rồi, trong khu vui chơi chết chóc này chỉ có hai con yêu này thôi. Có lẽ thủ lĩnh của bọn chúng không coi cô ra gì, cho nên chỉ phái hai con tiểu yêu đến. Nếu như hai con hoa yêu này liên hiệp với nhau, cô không phải là đối thủ. Nhưng chia ra thì dễ xử hơn nhiều.
Bây giờ tên bê đê kia đã bị tách ra rồi, Thanh Phong cũng bị cô chụp bùa lên. Đợi bùa chú phát tác, linh thạch trong tay cô cũng hấp thu gần xong rồi. Chỉ mong tên nhãi Tiểu Đông Quách kia đừng có thật sự nghe lời cô kêu tài xế lái xe đi.
Nghĩ đến cái này Đậu Đậu rất phiền lòng__Không sợ đối thủ mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò. Tên nhãi ngu xuẩn đó có thể lắm chứ.
Phẩm cấp của linh thạch trong tay không cao, nhưng linh tính ôn hoà, đặc biệt phù hợp với tu luyện bây giờ của cô. Linh thạch Yêu Nghiệt cho cô tốt hơn cái này nhiều, nhưng cô thật sự không dám trắng trợn dùng. Linh lực quá mạnh, người bị nổ chết thì làm sao?
Bây giờ cô cầm vòng bạch ngọc bình tĩnh lại, đột nhiên nghĩ tới một chuyện. Yêu đan, không phải là nói hai quả trứng trong bụng cô đấy chứ?
Lão già mất nết từng nói, yêu vật tu luyện có thể theo chính đạo, cũng có thể theo tà đạo.
Chính đạo chính là ăn chay chính nhi bát kinh, luyện công, đợi sét đánh__cũng chính là độ kiếp. Tà đạo thì đa dạng hơn nhiều, trong chốc lát cô cũng không kể hết ra được. Trong đó khiến cho người ta không thể nhịn được nhất, một loại là cướp yêu đan của người khác để chuyển hoá. một loại khác chính là dùng yêu sơ sinh trực tiếp luyện đan. Đậu Đậu theo bản năng sờ bụng mình, âm thầm thề quyết không thể để cho Thanh Phong được như ý. Cô không thích hai quả trứng này, nhưng dù cô có không thích, bọn chúng cũng là một miếng thịt trên người cô! Làm sao cô có thể trơ mắt nhìn bọn chúng còn chưa ra đời đã bị luyện hóa chứ?
Đúng, hai ngày trước cô còn đang suy nghĩ làm sao để lấy được trứng ra, nhưng cô không hề muốn để cho bọn chúng chết.
Cô chỉ là...
Trong chốc lát, vẫn không thể tiếp nhận sự thật mình để cho yêu ức hiếp.
Thanh Phong đã phát hiện ra có cái gì không đúng, chỗ bả vai gã bị đứa con gái xấu xí này vỗ lên đã bắt đầu dần dần tê dại rồi. Bất kể là ảo giác của gã hay là như thế nào thì gã cũng không thể đợi thêm nữa.
“Tôi sẽ để cậu ta chôn cùng với cô, bây giờ có thể bắt đầu chưa?”
Đậu Đậu nhún vai, ném bạch ngọc trong tay ra, xoay xoay cổ tay, “Nói lời phải giữ lời, đến đi.”
Khu vui chơi Wonderland đã bỏ hoang rất lâu, trong lâu đài đầy bụi phủ. Sở Minh Hiên che bụng khó khăn nhìn qua. Trong u tối, cô đạp lên lớp bụi bặm vừa dày vừa nặng đi về phía Thanh Phong, từng bước từng bước, dường như có thể đi một thế kỷ.
Cô sẽ cứu cậu.
Nhận thức này khiến cho Sở Minh Hiên cảm thấy xấu hổ.
“Ai muốn yêu đan hả? Mẹ kiếp, hôm nay bà cô đây sẽ dạy cho ngươi biết cái gì gọi là quy củ!”
Đậu Đậu chửi bậy, tay đấm chân đá, Thanh Phong nhất thời không lường được bị đánh cho một trận. Sau đó bùa chú phát tác toàn thân tê dại, gã ngã xuống chỗ bụi bặm, không ngoài dự liệu bị Đậu Đậu xử lí thành một chậu hoa héo.
Sở Minh Hiên ở bên cạnh nhìn đến ngây người. Con yêu quái này lợi hại thế nào cậu rất rõ. Kim Đậu Đậu lại có thể đánh cho gã không còn sức đánh trả? Cô ta rốt cuộc là ai chứ?
“Ngẩn ra làm gì hả? Đi theo tôi!”
Sở Minh Hiên bị một tiếng gào của Đậu Đậu làm cho hoàn hồn lại, tay đã bị một bàn tay đen sì sì túm lấy. Sau đó cô kéo cậu chạy một mạch, nửa đường đụng phải tên bê đê đưa Diệp Tinh Trạch quay lại.
“Làm sao đây?”
Giọng Sở Minh Hiên gấp gáp, nhưng Đậu Đậu đã sớm liệu đến rồi. Cô buông tay đang kéo Sở Minh Hiên ra, chậm rãi hỏi cậu một câu, “Vẫn còn là xử nam chứ?”