Hai người lưng đối lưng trói chung một chỗ, miệng đều bị băng dính dán lại, Diệp Tinh Trạch ô ô a a, muốn nói cái gì cũng không được. Với sự hiểu biết của cô đối với tên đần này, nếu như miệng không bị bịt lại thì đã sớm nhào tới hô to sư thúc cứu mạng rồi.
Bịt lại là đúng, tốt lắm!
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu liếc Sở Minh Hiên ở phía sau Diệp Tinh Trạch. Rất bình tĩnh, chỉ là mất máu quá nhiều nên sắc mặt đã tái nhợt.
Thanh Phong bắn ra một cái lá cây tiền đồng, sợi dây trên người hai người liền buông lỏng ra. Diệp Tinh Trạch lột miếng băng dính trên miệng ra, nhào qua muốn ôm lấy Đậu Đậu, “Sư___”
“Im miệng!”
Đậu Đậu đạp cho Diệp Tinh Trạch một cái, “Cút xéo! Quay về sẽ tính sổ với cậu sau.”
Hai tay Diệp Tinh Trạch vẫn đang dang ra, chu môi ủy khuất, “Ồ.”
Sau khi ồ xong thì đi đến bên cạnh Sở Minh Hiên vừa đỡ vừa xé miếng băng dính ra, Đậu Đậu nhìn mà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Diệp Tinh Trạch, có phải là cậu ngốc rồi không hả?”
“… Dạ?”
“Cậu biết đây là chỗ nào không? Khu vui chơi chết chóc. Qua sáu giờ tối chết thế nào cũng không biết đâu! Bây giờ đã qua hai mươi phút rồi, còn mười phút nữa, cậu mang cậu ta theo thì không ai đi được hết!”
Diệp Tinh Trạch ngẩn ra, “Vậy ý của người là...”
“Mặc kệ cậu ta, mau đi đi.”
“Như vậy sao được chứ, cậu ấy là anh em của con, làm sao con có thể bỏ cậu ấy lại không quan tâm được chứ? Hơn nữa...”
Đậu Đậu nghiến răng, đi qua lại định đạp cho cái, “Cậu có đi không thì bảo?”
“Con…”
“Tinh Trạch,” Sở Minh Hiên luôn không lên tiếng đột nhiên mở miệng, “Cậu đi trước đi.”
“Vậy cậu làm thế nào chứ?”
“Tớ__”
Không đợi Sở Minh Hiên nói gì, Đậu Đậu phẫn nộ ngắt lời cậu ta, “Đương nhiên cậu ta phải ở lại đây chờ chết rồi. Tôi cứu cậu là nghĩa vụ, tôi cứu cậu ta… cậu tưởng tôi rộng lòng từ bi thế à?”
Sắc mặt Sở Minh Hiên khó coi, “Không cần cô cứu.”
Đậu Đậu vỗ tay, “Cậu nhìn đi, tôi không muốn cứu cậu ta, cậu ta cũng không muốn được tôi cứu. Nghe lời, mau đi đi. Nếu không tôi sẽ đánh cậu đấy.”
Diệp Tinh Trạch do dự, nhìn người này lại nhìn người kia. Hai hoa yêu nhìn mà không hiểu gì. Đột nhiên, Đậu Đậu giơ tay lên vỗ vai Thanh Phong, “Này, thương lượng chuyện này đi, ngươi bảo tên bê đê đưa tên tiểu tử này đến chỗ tài xế ngoài kia, rồi làm gì ta cũng phối hợp. Thế nào hả?”
Tên bê đê đang muốn phát hoả, Thanh Phong đã híp mắt lại giơ tay lên ngăn gã, “Đưa cậu ta ra ngoài đi.”
“... Vâng.”
Thấy Diệp Tinh Trạch dần dần biến mất, Đậu Đậu nhún vai, “Nói đi, lấy yêu đan thế nào?”
Thanh Phong nhướn mày, có cái nhìn khác với sự can đảm của Đậu Đậu, “Cô không sợ sao?”
Đậu Đậu không coi ra gì, “Sợ cái gì? Sợ có tác dụng gì? Huống hồ...”
“Huống hồ cái gì?”
Sở Minh Hiên, giơ tay lên khều khều cái cằm nhợt nhạt của cậu ta, “Huống hồ có tiểu soái ca đệm lưng, cũng đáng phải không?”
Sở Minh Hiên không nhịn nổi, chán ghét không chút che giấu, “Đừng đụng vào tôi.”
Đậu Đậu híp mắt, thầm nghĩ: Cậu tưởng là bà đây muốn đụng vào cậu chắc? Nếu như không phải nể mặt Tinh Trạch, bà cô đây đã sớm đi rồi!
Thôi đi, coi như cô rộng lòng từ bi.
“Này, có phải anh ghét tôi lắm không? Nhìn tôi xem nào!”
Đậu Đậu chợt xoay mặt Sở Minh Hiên lại, nhân lúc Thanh Phong xem kịch hay chưa phát hiện ra, thấp giọng nói bên tai cậu, “Đưa vòng bạch ngọc cho tôi, nhanh lên.”
Sở Minh Hiên trợn to mắt, vừa định nói không được thì thấy sắc mặt Đậu Đậu nghiêm túc không giống đùa giỡn. Do dự một chút, vẫn lấy đồ trong túi đưa cho cô.
Đậu Đậu cầm vòng bạch ngọc, hơi thở ổn định hơn rất nhiều. Bây giờ việc cô phải làm chính là kéo dài thời gian. Khi nào tên hoa yêu này phát tác thì cô sẽ dẫn Sở Minh Hiên chạy đi.