Video không rõ, kỹ thuật quay phim hơn hai mươi năm trước cũng chỉ được như vậy thôi.
Nhưng có thể nhìn ra Thiếu soái đang nói chuyện với thủ trưởng, khi đó thủ trưởng vẫn là một con người kiên cường trung niên chính trực, còn Thiếu soái vẫn đẹp trai như bây giờ.
“Lần thăng chức này tôi bỏ quyền, cậu phải nắm chắc cơ hội, có điều cậu phải bảo đảm, sau này giữ bí mật cho tôi.”
Thủ trưởng gật đầu, “Rõ, Lão đại.”
“Chính phủ đã đồng ý đổi một thân phận mới cho tôi rồi, tôi sẽ biến mất một khoảng thời gian, đến khi những binh lính này quên mất bộ dạng của tôi, tôi sẽ tiến vào quân đội một lần nữa, cậu phải nỗ lực trèo lên.”
Video tới chỗ này, lập tức lắc lư, dường như người quay trộm bị phát hiện, vội vàng chạy trốn. Đó là cha của Lạc Thi Nhã, sau này không biết ông ta đã đi đâu rồi. Ông ta để lại đoạn video này cho Lạc Thi Nhã, do mẹ của cô ta bảo quản, cho đến năm cô ta mười sáu tuổi mẹ cô ta qua đời, mới giao cho cô ta.
Khi đó, tính cách cô ta đã rất chín chắn rồi, nhận được thứ này không dám xem ở nhà. Cô ta giấu rất lâu, cuối cùng cũng có cơ hội nhân lúc Lạc Lê có việc trong quân đội, cô ta chạy đến rạp chiếu phim, dùng số tiền lớn bao cả rạp, học được cách dùng những máy móc lâu đời kia.
Một mình yên tĩnh xem hết đoạn video.
Cô ta sớm biết mười mấy năm nay tướng mạo của gia chủ vẫn như vậy, lần này đã thật sự có chứng cứ rồi. Cô ta có cảm giác phần chứng cứ này sớm muộn sẽ dùng đến, vì vậy lén giấu đi, hơn nữa còn lấy điện thoại ra thu lại một bản ở hiện trường.
Nhìn đi, không phải bây giờ đã dùng tới rồi sao? Có yêu có quỷ, trường sinh bất lão? Chuyện này đối với người hiện đại mà nói thì chấn động thế nào cơ chứ!
Nhưng phản ứng của đám phóng viên lại không hề như cô ta tưởng tượng.
Bọn họ chỉ ngẩn ra một chút, sau đó cười, “Đây là Thiếu soái à? Cô Lạc, cô đừng đùa nữa! Người trong này còn chẳng nhìn rõ mặt, có chỗ nào giống Thiếu soái chứ?”