Diệp Tinh Trạch vừa nghe đến chanh vàng, theo phản xạ có điều kiện ứa nước miếng ra, “Cô kén ăn thật, khẩu vị còn nặng nữa.”
“Ai nói tôi kén ăn?”
Đậu Đậu thản nhiên, “Thịt gì tôi cũng ăn.”
Sau khi nôn xong cô chỉ có một suy nghĩ: Ăn chua! Ăn cay! Ăn thịt!
“Vậy vừa rồi cô ngửi mùi cá tanh còn...”
Đậu Đậu liếc Diệp Tinh Trạch một cái, “Đĩa cá pecca hấp kia nhạt nhẽo ra cái gì chứ! Có thể coi là thịt sao?”
“Khụ... Không tính không tính.”
Diệp Tinh Trạch và Sở Minh Hiên đều là khách quen của nhà hàng kiểu Trung này, đương nhiên phòng bếp không dám sơ suất. Một lát sau, đồ ăn được mang cả lên.
Diệp Tinh Trạch nhìn chằm chằm cả bàn hầu như toàn là thịt mà câm nín, liếc thấy sắc mặt Sở Minh Hiên, lập tức nhớ ra cậu không muốn thấy Kim Đậu Đậu, hơn nữa...
Bữa cơm này, hình như là bọn họ ăn chực của Minh Hiên.
“Này, Tinh Trạch, cậu không ăn thì chuyển đĩa thịt kho tàu kia qua phía tôi đi.”
Diệp Tinh Trạch ngẩng đầu, chỉ thấy Đậu Đậu tay trái chộp sườn kho xì dầu, tay phải gắp gà cay, nhồm nhoàm nhét đầy miệng, còn thỉnh thoảng cúi đầu uống nước chanh nữa.
Diệp Tinh Trạch, “... Cô ăn nhiều như vậy sao? Khụ, nhưng mà cũng đúng, suy cho cùng cô không phải là chiến đấu một mình. Cô…”
Liếc thấy Sở Minh Hiên mặt đầy nghi vấn, Diệp Tinh Trạch vội vàng dừng lại, “À, còn tôi nữa, tôi cũng chiến đấu... Minh Hiên cậu nhìn cái gì? Ăn đi, tớ mời!”
Khoé miệng Sở Minh Hiên giật giật, “...”
“Ha ha, nhưng mà cậu phải trả tiền trước.”
“...”
Ăn xong, mấy người trở về trường học.
Đậu Đậu chống đầu ngủ gật một lúc, cô gái tên là Vương Yên Nhiên phía sau lại bắt đầu lải nhải.
“Cậu xem tớ đã nói gì nào? Cô ta chẳng phải thứ tốt đẹp gì mà. Làm thiếu phu nhân của Cố gia còn không an phận, cô ta chính là muốn dùng Cố Trường Sinh làm ván đệm, kéo quan hệ với các hotboy”
Lý Thanh, “...”
“Cậu không tin à, trưa nay có người nhìn thấy cô ta ăn cơm cùng bọn họ đấy!”
Lý Thanh, “Vậy thì sao chứ, liên quan gì đến cậu?”
“Sao lại không liên quan đến tớ?” Vương Yên Nhiên tức giận, “Sở Minh Hiên là của tớ.”
“À…” Lý Thanh gật đầu qua loa lấy lệ, “Vậy Diệp Tinh Trạch thì sao?”
“Diệp Tinh Trạch... Tớ không quan tâm, dù sao tớ cũng không cho phép cái đứa con gái xấu xí Kim Đậu Đậu đó dòm ngó bọn họ.”
Lý Thanh, “...”
Đậu Đậu hoàn toàn cạn lời, chẳng qua chỉ là ăn cơm chung thôi, cần thiết phải vậy không?
Còn có, cô xấu hả? Cô…
Được rồi, cô xấu thật.
Bây giờ cô bị người ta nói xấu xí cũng sắp quen rồi.
Ngáp một cái, Đậu Đậu quyết định tạm thời không chấp nhặt với người kém hiểu biết như Vương Yên Nhiên.
Sau khi nghỉ trưa, Đậu Đậu bị ồn ào đánh thức. Nguyên nhân, Kim San đến rồi. Kim San bị thua thiệt, không dám đối chọi lại Đậu Đậu nữa. Cả người cô ta đau đớn ba ngày, bất luận thế nào cũng không tra ra được nguyên nhân. Công ty phá sản, cha mẹ ly dị, không được chia tài sản. Ba ngày này, cuộc đời cô ta trực tiếp rơi xuống vực, trừ La Chính Hi ra, bây giờ cô ta chẳng còn gì cả.
Tất cả đều là do Kim Đậu Đậu hại!
Cô sẽ không để cho Kim Đậu Đậu sống yên ổn đâu, tuyệt đối sẽ không để cho cô ta sống yên ổn!
Cho nên lúc Vương Yên Nhiên đi đến bên cạnh hỏi thăm, cô nhún vai làm ra vẻ không sao, sâu kín ném ra suy đoán.
“Cô ta tưởng cô ta bay đến Cố gia là có thể biến thành phượng hoàng sao? Đợi Cố Trường Sinh khỏi rồi, Cố gia còn cần cô ta chắc?”
“San San, ý cậu là gì?”
“Tớ không có ý gì cả, cái này còn phải xem ý Cố gia đã.”
Đậu Đậu nghe được hết lời của Kim San, không biết làm sao xoa xoa cái bụng tròn xoe đứng lên.
“Cố gia có ý gì liên quan gì đến cô? Nhưng mà tôi quên mất, tôi còn phải nói một tiếng chúc mừng cô nữa đấy.”
Kim San theo bản năng hỏi ngược lại, “Chúc mừng cái gì?”
“Chúc mừng cô, thành công biến thành cô bé Lọ Lem rồi.”